Trong doanh trướng của Sứ thần ở, Cố Hách Viêm đang đi qua đi lại lo lắng.
Mặc dù Mộ Chi Minh rời đi chưa được bao lâu, nhưng ở nơi dị tộc tha hương không biết khi nào lúc nào sẽ gặp nguy hiểm, cho nên chỉ cần không nhìn thấy Mộ Chi Minh một lát thôi, Cố Hách Viêm đều sẽ cảm thấy thấp thỏm bất an.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài doanh trướng vang lên tiếng bước chân, Cố Hách Viêm đột nhiên quay đầu nhìn lại, thấy rèm vải bị nhấc lên, một binh lính đang đỡ Mộ Chi Minh thân hình loạng choạng đi vào.
Cố Hách Viêm gần như là lập tức đi tới, một tay hắn ôm Mộ Chi Minh vào trong lồng ngực, ánh mắt nhìn binh lính Câu Cát mang theo huyết sắc, lạnh lẽo tựa lưỡi dao sắc bén.
Tên binh lính Câu Cát nhìn vào ánh mắt hắn giống như bị một mũi nhọn đâm vào lưng, run run rẩy rẩy nói: "Sứ thần đại nhân, ngài nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước."
Mộ Chi Minh miễn cưỡng duy trì một chút tỉnh táo: "Được, làm phiền."
Binh lính Câu Cát quay đầu, gần như là chạy trối chết rời khỏi doanh trướng.
"Bọn họ làm gì ngươi?" Cố Hách Viêm đỡ Mộ Chi Minh đang đứng thẳng còn không xong lo lắng hỏi.
"Không, không có làm gì." Ánh mắt Mộ Chi Minh vì cơn say mà mông lung ướt át, "Chỉ là uống rượu, uống rượu xong thì trở về."
Cố Hách Viêm: "Uống rượu?"
"Ừm." Mộ Chi Minh gật đầu, "Uống nửa bình, nói cái gì rượu ngon, nhưng mà uống không ngon, ta cũng không muốn uống, nhưng đáng giá, quá đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tuong-quan-luon-xem-minh-la-the-than/942386/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.