Chương trước
Chương sau
Mộ Chi Minh bị Văn Hạc Âm túm đến ngã trái ngã phải, cố sức mà nói: "Ngươi nghe ta giải thích đã."
Văn Hạc Âm không nháo y nữa, cậu thu tay lại trừng lớn hai mắt mà chờ Mộ Chi Minh giải thích.
Mộ Chi Minh vuốt phẳng vạt áo bị nháo đến nhăn nhúm, kiên nhẫn nói: "Ngươi nghĩ xem, nơi này là biên cương Đông Bắc, hai ta mới đến cũng không quen thuộc, Cố Hách Viêm thân là Tướng quân đóng quân ở nơi này hơn một năm, có phải địa thế ở đây so với chúng ta hiểu rõ hơn đúng không? Nếu gặp được bọn giặc cỏ cùng thổ phỉ, hắn có phải so với chúng ta sẽ biết chạy nơi nào không?"
Tay Văn Hạc Âm khẽ vuốt cằm, hơi nghiêng đầu trầm ngâm: "Ừm… Hình như là như vậy."
Mộ Chi Minh lại nói: "Hơn nữa ta cảm thấy chuyện chiến loạn ở Đông Bắc này, không phải do Câu Cát cố tình khơi mào phân tranh, căn nguyên có liên quan đến Đại Tấn, nếu lần tra xét này tìm được nguyên do, mà nguyên do này lại quá mức thái quá, một kẻ vô danh tiểu tốt như ta, trở về đem chuyện này nói cho người khác, làm sao để bọn họ tin bây giờ? Nhưng khi có Cố tướng quân sẽ không giống nhau, hắn tiếng tăm lừng lẫy, lời nói ai dám không tin?"
Văn Hạc Âm tiếp tục trầm tư: "Ừm... Cái này cũng có lý."
Mộ Chi Minh cười tủm tỉm mà nói: "Cho nên tốt nhất ta nên đi cùng với Cố tướng quân."
"Nhưng vì cái gì ta không thể đi theo?" Văn Hạc Âm hỏi, "Nhiều người không phải dễ giúp đỡ sao!"
Mộ Chi Minh nói: "Đúng là dễ giúp đỡ, nhưng sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người, chuyến đi này, thôn trang cách Câu Cát quốc quá gần, hiện giờ hai nước chiến loạn mới bình, vẫn là không nên giương cung bạt kiếm*, chẳng may không cẩn thận làm bại lộ thân phận sẽ dễ dàng bị bắt. Nếu ta biết một ít võ công, thì ta đã một mình đi rồi."
(*Giương cung bạt kiếm: tình huống khẩn trương, muốn đánh nhau)
"Hình như là có đạo lý… Nhưng…" Văn Hạc Âm bị nói đến nghẹn lời, gãi gãi đầu, "Nhưng cái kia, tướng quân ức hiếp ngươi thì làm sao bây giờ?"
Mộ Chi Minh cười nói: "Hai ta không oán không thù, hắn ức hiếp ta làm gì?"
Văn Hạc Âm bĩu môi: "Hắn không thích ngươi như vậy, gặp nguy hiểm nhất định sẽ chê ngươi kéo chân, dứt khoát đem ngươi ném, ta đến tìm ai khóc đây?"
"Hắn không phải người như vậy." Mộ Chi Minh nói, "Nếu không thích ta, thì cũng sẽ không đem ta trói buộc."
Văn Hạc Âm hoài nghi mà hừ hừ hai tiếng: "Dù sao ta trước nay đều nói bất quá ngươi, ngươi muốn làm gì ta cũng ngăn không được."
Mộ Chi Minh cong mắt cười: "Ngươi yên tâm, ta đáp ứng ngươi, nhất định một cọng lông sợi tóc cũng không tổn hao mà trở về."
Văn Hạc Âm tiếp tục lẩm bà lẩm bẩm, nhưng là thái độ cũng không cường ngạnh như vừa rồi.
Việc này, ngoại trừ Văn Hạc Âm không đồng ý, thì trong quân doanh cũng có không ít tướng sĩ cũng không đồng ý.
Đại mạc trăng khuyết như câu, lửa trại hừng hực thiêu đốt, trong doanh trướng của chủ soái, tiên phong đại tướng của Dung Diễm Quân ôm quyền hành lễ, nhìn hắn nói thẳng không cố kỵ: "Tướng quân ngươi không thể đi, thôn trang kia cách quân doanh ta tận hai ngày đi ngựa, nhưng cách Câu Cát quốc chỉ có nửa ngày, nếu người Câu Cát biết ngươi ở đó, chắc chắn sẽ phái binh đi truy bắt ngươi. Đến lúc chúng ta đến chi viện căn bản không kịp."
"Ừm." Cố Hách Viêm gật gật đầu, "Chuyện tích trữ lương thảo giao cho ngươi phụ trách."
Tiên phong đại tướng: "… Tướng quân ngươi nghe hiểu lời nói của ta không?"
Cố Hách Viêm: "Nghe hiểu, chuyện tích trữ lương thực phức tạp, nhớ cẩn thận một chút."
Tiên phong đại tướng: "…"
Lúc này Phó tướng Vũ Lâm mở miệng, nói: "Nếu ngài khăng khăng muốn đi, ít nhất cho chúng ta phái tiểu đội đi theo, đóng quân ở cách thôn trang không xa."
Cố Hách Viêm lắc đầu: "Không được, hiện giờ chiến sự mới bình ổn, nếu chúng ta phát binh đến chỗ biên giới, thì rất dễ dàng khơi mào tranh chấp, ngươi phụ trách chuyện luyện binh, còn lại để cho tham quân sư Từ phụ trách."
Hắn chỉ biết lo phân phối tốt quân vụ của mình, đối với chuyện khuyên can đều làm như mắt điếc tai ngơ: "Không có việc gì thì nghỉ ngơi đi."
Vài tên tướng quân bất đắc dĩ hai mắt nhìn nhau, sau đó cũng hành lễ chuẩn bị rời khỏi doanh trướng chủ soái. Đột nhiên lúc này, Cố Hách Viêm nhớ tới cái gì đó, gọi Hạ Hầu Hổ lại, mà Hạ Hầu Hổ vốn còn cho rằng Cố Hách Viêm vì chuyện mình tự ý dẫn người vào trong trường huấn binh mà muốn giáo huấn gã một trận, vội vàng ôm quyền quỳ một gối chờ phạt.
Nào ngờ Cố Hách Viêm lại hỏi: "Dạy chữ Câu Cát cho Lễ Bộ ngoại lang viên, tiến triển như thế nào?"
Hạ Hầu Hổ "Chậc" một tiếng: "Mộ đại nhân nào cần ta dạy, y nói so với ta còn tốt hơn."
Cố Hách Viêm bất ngờ mà chớp mắt một cái, nhíu mày: "Nói còn tốt hơn ngươi?"
Sao có thể, hắn nhớ rõ ràng thời điểm này ở kiếp trước, Mộ Chi Minh vì muốn học giỏi chữ Câu Cát, mà mỗi ngày ở quân doanh đều mất ăn mất ngủ cực khổ học tập.
"Đúng vậy!" Hạ Hầu Hổ đáp, "Y nói rất tốt! Từ ngữ ta không hiểu, y đều biết!"
Cố Hách Viêm trầm mặc một lát, gật gật đầu: "Đã biết."
Vài vị tướng quân đi ra doanh trướng chủ soái, trùng hợp gặp được Mộ Chi Minh đang đi đến, sôi nổi mà chào hỏi: "Mộ đại nhân."
"Các vị tướng quân buổi tối tốt." Mộ Chi Minh chắp tay thi lễ, "Cố tướng quân ở trong doanh trướng sao?"
"Đúng vậy." Từ Tri Vi đáp.
Mộ Chi Minh hành lễ nói lời cảm tạ, nhìn thủ vệ ở ngoài doanh trướng nói: "Thỉnh cầu giúp ta bẩm báo một chút, nói ta có việc cầu kiến Cố tướng quân."
Tiểu tướng sĩ giúp y vén rèm vải lên một góc: "Mộ đại nhân ngài trực tiếp vào đi, tướng quân đã dặn dò qua, ngài ra vào không cần bẩm báo."
Mộ Chi Minh gật đầu nói cảm ơn, đứng dậy đi vào trong doanh trướng.
Từ Tri Vi nhìn y liên tục gật đầu, cười mà không nói.
Vài vị tướng quân hướng doanh trướng của mình mà đi đến, chờ cho đến khi không có người khác, tiên phong đại tướng đã mở miệng, ngữ khí mang theo một tia trách cứ: "Từ Tri Vi vừa rồi làm sao không cùng bọn ta khuyên nhủ Cố tiểu tướng quân?"
Từ Tri Vi cười cười: "Tướng quân hắn hành sự xưa nay có chừng mực, chúng ta không cần quá mức lo lắng."
"Nhưng nên khuyên nhủ vẫn phải khuyên nhủ." Phó tướng Vũ Lâm nói.
Từ Tri Vi nói: "Thật đúng là không cần khuyên, khuyên chính là làm chậm trễ chung thân đại sự của tướng quân."
"Chung thân đại sự cái gì?" Tiên phong đại tướng nghi hoặc.
Từ Tri Vi thở dài, ngữ khí như nói mọi người đều khờ, chỉ có ta mới biết nói: "Các ngươi phải dùng tâm cảm nhận."
"Dùng tâm cảm nhận!"
***
Lều lớn của chủ soái, rèm vải doanh trướng bị xốc lên khi mang theo một chút gió, làm ánh nến trên thư án khẽ run, Cố Hách Viêm ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt ảnh ngược kia nhảy động ánh lửa.
Hắn bất động thanh sắc mà đem tấm thảm bằng lông bạch hồ luôn ở phía sau đặt lên chỗ ngồi cạnh thư án. Nhưng lúc này Mộ Chi Minh vẫn chưa chú ý tới, đảo mắt muốn tìm chỗ ngồi, Cố Hách Viêm nhìn y như vậy, chỉ có thể đành mở miệng nói: "Ngươi ngồi đây."
Mộ Chi Minh định vén y phục ngồi quỳ bên dưới, đúng lúc nghe Cố Hách Viêm chỉ chỗ, vì thế đứng dậy đổi đến chỗ kia, y cứ ngồi đoan chính, giương mắt nhìn trên thư án của Cố Hách Viêm tất cả đều là công văn, nghĩ đến hắn vì lần đi ra ngoài có thể vô ưu, hiện tại chắc chắn có một đống việc vặt muốn xử lý.
"Tìm ta có chuyện gì?" Cố Hách Viêm xoa bóp giữa mày hỏi.
"Có hai việc." Mộ Chi Minh mỉm cười nói, "Thứ nhất, chuyến đi đến thôn trang nhỏ kia, vì để tránh tai mắt của người khác, chúng ta phải ngụy trang thành người hái thuốc, mặc quần áo bình dân đến thôn trang, tướng quân thấy ý này như thế nào?"
"Hái thuốc?" Cố Hách Viêm nghi hoặc.
"Đúng." Mộ Chi Minh gật gật đầu, "Nghe nói biên giới giữa Câu Cát cùng Đại Tấn, sinh trưởng một loại thảo dược quý báu tên là 'khóa sinh hồn', rất nhiều người mộ danh đến tìm kiếm, nhưng có thể tìm được chỉ có mấy người, chúng ta lý do này có thể ở lại thôn trang, không dễ dàng bị người hoài nghi."
"Được." Cố Hách Viêm gật gật đầu, "Thứ hai đâu?"
"Thứ hai a…" Mộ Chi Minh câu môi nhìn về phía Cố Hách Viêm, mỉm cười nói, "Xin hỏi, danh xưng của tướng quân là gì?"
Cố Hách Viêm hơi giật mình, tuy không biết Mộ Chi Minh vì sao hỏi như vậy, nhưng vẫn đáp: "Dục Dập, hủy vĩ dục dập."
"Là cái này." Mộ Chi Minh giải thích nói, "Tướng quân hiện giờ uy danh truyền xa, lần này đi ra ngoài, hẳn là lấy cái dùng tên giả mới đúng."
Cố Hách Viêm gật đầu tán đồng.
"Cái kia, khi nào tướng quân tìm được tên giả nhớ cho ta biết." Mộ Chi Minh cười chắp tay.
Cố Hách Viêm chần chờ mà nhẹ giọng mở miệng: "Có thể giúp ta lấy một cái không?"
Mộ Chi Minh kinh ngạc mà ngẩn ngơ chớp mắt một cái, lại lập tức cong mắt cười nói: "Đa ta tướng quân xem trọng, ta đây bèn cả gan hiến kế, không bằng… Không bằng lấy tự cùng danh tạo thành, Hách cùng Dập hợp lại liền gọi Hạ Dật, tướng quân thích chứ?"
Cố Hách Viêm ngước mắt nhìn Mộ Chi Minh: "… Thích."
Ý cười của Mộ Chi Minh tựa tháng ba mặt trời mùa xuân, như phi yến nỉ non hàm hạnh hoa, y có chút không đứng đắn, động tác tùy ý mà hành lễ chắp tay thi lễ: "Đoạn thời gian kế tiếp, làm phiền Hạ huynh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.