Mộ Chi Minh bị Văn Hạc Âm túm đến ngã trái ngã phải, cố sức mà nói: "Ngươi nghe ta giải thích đã."
Văn Hạc Âm không nháo y nữa, cậu thu tay lại trừng lớn hai mắt mà chờ Mộ Chi Minh giải thích.
Mộ Chi Minh vuốt phẳng vạt áo bị nháo đến nhăn nhúm, kiên nhẫn nói: "Ngươi nghĩ xem, nơi này là biên cương Đông Bắc, hai ta mới đến cũng không quen thuộc, Cố Hách Viêm thân là Tướng quân đóng quân ở nơi này hơn một năm, có phải địa thế ở đây so với chúng ta hiểu rõ hơn đúng không? Nếu gặp được bọn giặc cỏ cùng thổ phỉ, hắn có phải so với chúng ta sẽ biết chạy nơi nào không?"
Tay Văn Hạc Âm khẽ vuốt cằm, hơi nghiêng đầu trầm ngâm: "Ừm… Hình như là như vậy."
Mộ Chi Minh lại nói: "Hơn nữa ta cảm thấy chuyện chiến loạn ở Đông Bắc này, không phải do Câu Cát cố tình khơi mào phân tranh, căn nguyên có liên quan đến Đại Tấn, nếu lần tra xét này tìm được nguyên do, mà nguyên do này lại quá mức thái quá, một kẻ vô danh tiểu tốt như ta, trở về đem chuyện này nói cho người khác, làm sao để bọn họ tin bây giờ? Nhưng khi có Cố tướng quân sẽ không giống nhau, hắn tiếng tăm lừng lẫy, lời nói ai dám không tin?"
Văn Hạc Âm tiếp tục trầm tư: "Ừm... Cái này cũng có lý."
Mộ Chi Minh cười tủm tỉm mà nói: "Cho nên tốt nhất ta nên đi cùng với Cố tướng quân."
"Nhưng vì cái gì ta không thể đi theo?" Văn Hạc Âm hỏi, "Nhiều người không phải dễ giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tuong-quan-luon-xem-minh-la-the-than/942324/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.