"Ngươi có phải đem tất cả những lời đời này muốn nói với ta, một hơi nói hết?
"…"
Mộ Chi Minh nghi hoặc mà nói: "Trầm mặc như vậy, chẳng lẽ đời này không muốn nói chuyện với ta?"
Cố Hách Viêm: "… Không có."
Mộ Chi Minh: "Không có? Hai ta về sau thật không còn gì để nói?"
Cố Hách Viêm: "Không phải."
Mộ Chi Minh: "Không phải? Đời này không có chuyện muốn nói với ta?"
Cố Hách Viêm hiện rõ lo âu, nhanh chóng đáp lại: "Có chuyện nói."
Mộ Chi Minh thất vọng mà "a" một tiếng thật dài: "Có chuyện cũng không nói?"
Cố Hách Viêm hoàn toàn sốt ruột, hắn không kịp nghĩ ngợi đã trực tiếp mở miệng nói: "Ta sẽ không, không thích nói chuyện với ngươi, ta…" Lời còn chưa dứt, Cố Hách Viêm đã phát giác được người trước mắt đang mím chặt môi, cúi đầu dùng sức mà nhịn cười.
Cố Hách Viêm: "…"
Lúc này Mộ Chi Minh cũng phát giác ra Cố Hách Viêm rốt cuộc cũng biết y đang trêu chọc hắn, vội vàng dùng một tay che miệng, cố gắng không phát ra một tiếng cười nào, sau đó ôm quyền nói: "Ta tự tiện đến trường huấn binh, vốn nên chịu phạt, không ngờ Cố huynh chẳng những chưa trách tội, còn lấy lễ đối đãi, ta thật sự là không làm được gì, thụ sủng nhược kinh. Ngày sau chắc chắn nhiều hơn chú ý, lại không cho Cố huynh khó xử."
Lời nói của y thật sự là vô cùng tự nhiên, đem những chuyện gian tà ban nãy của mình cho qua hết, làm người ta muốn nhắc đến cũng không được, chỉ còn lại chút ít tình huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tuong-quan-luon-xem-minh-la-the-than/942323/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.