Chỉ cần rảnh rỗi, Lưu Trưng sẽ ở nhà vẽ tranh, lên màu cho bức Tần Hải Tuấn lỏa thể.
Lá sen xanh bích, hoa sen hồng nhạt, thân thể thon dài trắng nõn, mỗi lần nhìn thấy Lưu Trưng hai mắt đều tỏa ánh sáng, trông rất xinh đẹp.
Mỗi lần Tần Hải Tuấn thấy Lưu Trưng nhìn mê muội, đều sẽ phiền muộn, cảm giác rất mâu thuẫn.
Có chút vui sướng, lại có hơi buồn bực.
Chẳng qua chỉ là một bức tranh thôi mà, người sống sờ sờ ở bên cạnh đây nè.
"Lại đây nhìn xem, có phải là tác phẩm thần thánh không." Lưu Trưng vươn tay ôm eo Tần Hải Tuấn kéo lại đây, để cậu đứng bên cạnh mình, đồng thời cùng mình thưởng thức người và cảnh trong bức tranh.
Tần Hải Tuấn liếc một cái, bố cục bức tranh này cậu đã nhìn trước rồi, mới đầu chỉ cảm thấy thẹn, ngượng ngùng.
Bây giờ nhìn thấy thành phẩm, này hệt như sắc thái tiên minh vừa mới bước ra, chỉnh lại xong bức tranh giống như đang sống lại.
Thiếu niên lỏa thể được vẽ bên trong, vẫn giữ nguyên sắc thái kích động lúc đó, dáng vẻ biểu cảm sinh động mê người.
Tần Hải Tuấn chỉ cần liếc mắt nhìn, hồi ức cảm giác lúc đó lập tức hiện lên, không rõ tại sao lại thấy ngượng ngùng.
Nhưng cũng không thể không thừa nhận, bút pháp của Lưu Trưng sắc bén nhưng tràn ngập tình cảm, không thể bởi vì vẽ khoã thân mà phủ nhận tài năng của anh.
"Anh cũng từng vẽ người khác rồi hả?" Tần Hải Tuấn dựa bên cạnh Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tu-mang-thuoc-cho-minh/2881098/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.