Giữa trưa, quán cà phê có chuẩn bị cơm trưa cho nhân viên, mọi người thay phiên đi ăn cơm.
Lưu Trưng bảo Tần Hải Tuấn vào ăn trước, còn mình ở ngoài bận rộn. Bởi vì đến giờ cơm nên khách tới ăn trưa cũng rất đông.
"Anh có đói bụng không, không thì anh đi ăn trước đi?" Tần Hải Tuấn nhìn anh bận rộn cả một buổi sáng, có hơi đau lòng.
"Không đói." Lưu Trưng đẩy chàng trai ra nói: "Bảo em đi thì em nhanh đi đi, lải nha lải nhải, lãng phí thời gian."
Tần Hải Tuấn không thể làm gì hơn là ngậm miệng, nghe lời anh đi ăn cơm.
Lúc ăn cơm trong một căn phòng nghỉ ngơi của nhân viên, mọi người vây quanh cái bàn hình tròn ngồi ăn cơm.
Tiểu Từ ngồi bên cạnh Tần Hải Tuấn, giới thiệu cho cậu những món ăn do đầu bếp nấu, món nào ngon món và nào không ngon.
"Chị cảm thấy phòng ăn chỗ chúng ta, chỉ có duy nhất bò lúc lắc là ăn ngon, những cái khác đều là rác rưởi." Chị gái thẳng thắn thấp giọng chê bai.
"Vậy sao?" Nghe đến hai chữ 'rác rưởi', Tần Hải Tuấn gật gật đầu, vừa ăn vừa cười.
"Đúng rồi, sao Lưu Trưng còn chưa vào?" Tiểu Từ nói.
"Bên ngoài bận quá, em ăn xong đi ra thay anh ấy." Tần Hải Tuấn nuốt thức ăn trong miệng xuống nói.
"Không phải còn có Tiểu Đinh hả? Cậu ta ăn xong lâu rồi." Tiểu Từ cau mày, Tiểu Đinh này là nhân viên kỳ cựu, làm người không tệ nhưng có chút sở thích bắt nạt người mới, tật xấu: "Chị đi tìm cậu ta một chút, cậu ta như vậy là không được."
"Cám ơn chị." Tần Hải Tuấn nói cảm ơn, nếu có thể đương nhiên là cậu hy vọng Lưu Trưng không quá bận.
"Không cần khách khí, chuyện hiển nhiên mà." Tiểu Từ nói xong lập tức đi tìm bà chủ, trực tiếp báo cáo.
Tuy Tiểu Đinh là nhân viên lâu năm nhưng Tiểu Từ cũng thế, cái mặt mũi này cô muốn cho thì cho, không muốn cho thì xé rách.
Chạy qua tìm bà chủ Trâu, quả nhiên bà chủ Trâu rất coi trọng chuyện này, lập tức gọi Tiểu Đinh tới văn phòng của cô ấy, lời lẽ nghiêm khắc cảnh cáo hành vi của cậu.
Tiểu Đinh giảo biện bảo lúc nãy mình bị đau bụng cần phải đi toilet, nhất thời không thể đi thay ca.
Cũng may Tiểu Từ đã nói trước với bà chủ Trâu, chuyện thế này không phải lần đầu phát sinh.
Vì vậy bà chủ Trâu cảnh cáo Tiểu Đinh, lần sau còn có chuyện như vậy xuất hiện sẽ lập tức đuổi việc cậu, quán cà phê không cần một nhân viên vừa lười biếng còn dùng mánh khoé.
Sau khi mắng xong, bà chủ Trâu trấn an cậu hai câu, bảo cậu lập tức ra ngoài đổi ca với Lưu Trưng.
Lưu Trưng rảnh rỗi đi vào phòng nghỉ ngơi ăn cơm trưa.
"Để em bới cơm cho anh, muốn uống nước không? Có nước chanh, nước soda..."
"Nước sôi để nguội." Lưu Trưng ngồi xuống, cầm lấy muỗng đũa lập tức ăn cơm, cho thấy đã rất đói bụng.
"Ừ." Tần Hải Tuấn nhìn tất cả trong mắt, hơi đau lòng, cậu mơ hồ có cảm giác bắt đầu hối hận, đi làm thêm vì mục đích trải nghiệm thử một chút thú vui được làm việc cùng Lưu Trưng thế nhưng quá mức vất vả, còn cái gì mà thú vui nữa.
Cầm một ly nước trở về, Tần Hải Tuấn cẩn thận đưa cho anh: "Uống nước đi, ăn chậm một chút, không nên ăn quá nhanh."
Lưu Trưng nhận lấy lập tức uống, sau đó tiếp tục ăn.
Tiểu Từ nhìn thấy liền nói: "Tình cảm của hai người thật tốt, giống như anh em ruột vậy."
Tiếc là hai cái tên không cùng họ, nếu không thật sự giống hệt như một cặp anh em ruột.
"Em với em ấy không phải là anh em." Lưu Trưng ăn vài miếng vào bụng, dạ dày dần dễ chịu hơn, vừa có tinh thần trở lại miệng lập tức chạy nhanh như tàu lửa: "Chị Tiểu Từ, chị đoán thử em với Tiểu Tuấn Tuấn có quan hệ thế nào? Đoán trúng có thưởng."
Tiểu Từ cười nói: "Chị làm sao biết được, còn có thưởng nữa à, chẳng lẽ là quan hệ người yêu?" Cô chỉ tùy tiện đùa một chút thôi.
"Sao chị thông minh vậy, Tiểu Tuấn Tuấn, mau tới hôn anh một cái." Khuôn mặt Lưu Trưng cười nói, tiếc là người này vừa nhìn đã biết ăn no rửng mỡ, đùa giỡn bán tháo hủ.
"Mặt lớn quá." Tần Hải Tuấn không thèm để ý đến anh, cậu không muốn mình giống như con chó mặt xệ, người ta vừa kêu một tiếng đã lập tức chạy qua liếm, người ta không vui liền vứt sang một bên.
"Chị Tiểu Từ, Tiểu Tuấn Tuấn giận em rồi, em ăn no xong sẽ dỗ em ấy." Lưu Trưng tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Anh không chấp nhất việc Tần Hải Tuấn phối hợp hay không phối hợp, cũng xem như những lời anh căn bản không nghiêm túc.
Tần Hải Tuấn không nói rõ được mình mất mát hay thoải mái, cậu vừa chán ghét Lưu Trưng lấy mình ra đùa giỡn, cũng không nhịn được chờ mong những câu nói này là thật.
Lần đầu tiên là lúc Lưu Trưng đùa giỡn trước mặt Vệ Thanh Phong, Tần Hải Tuấn thật sự rất ngóng trông, cậu hi vọng quan hệ của hai người sẽ được người khác nhìn thấy, bên trong bên ngoài đều như một.
Lưu Trưng không lý do bị trừng mắt một cái, cảm giác rất oan uổng, anh nhích lại gần nói: "Em sao thế, vừa nãy anh đâu có thật sự bắt em hôn anh."
Tần Hải Tuấn hận không thể duỗi tay đánh chết anh ta, tiện nhân này!
Nếu thật lòng muốn hôn, còn cần anh ta phải ép buộc à?
"Tiểu Tuấn Tuấn, khuôn mặt cả ngày đen xì, giống như A Tam vậy." Lưu Trưng không muốn sống nữa bắt đầu lảm nhảm.
"Ngậm miệng lại, ăn cơm của anh đi." Tần Hải Tuấn quay đầu đi, lén lút xoa xoa ngực, có hơi khó chịu.
"Chậc chậc, ngày hôm qua còn bảo là yêu người ta, bây giờ liền bắt đầu trở mặt rồi." Lưu Trưng quay sang chỗ khác, ngậm nước đắng nói với tiểu Từ: "Mỗi ngày rời khỏi giường đều nhìn thấy Tiểu Tuấn Tuấn như vậy."
Tiểu Từ bị chọc cho cười không ngớt, xưng hai người bọn họ là bạn gay tốt.
"Hai người ở chung một chỗ sao?" Ở cùng nhau đi làm cùng nhau, như vậy là quá tốt rồi.
"Đúng vậy, lúc em ấy học lớp 11 đã ở cùng với em rồi, năm nay mới vừa thi đại học xong, hết hè này sẽ lên đại học năm nhất." Lưu Trưng chống cằm, vừa ăn cơm vừa kể lể với tiểu Từ, những chuyện liên quan đến Tần Hải Tuấn, một ít về cuộc sống sinh hoạt, chuyện học hành.
Tần Hải Tuấn chỉ nghe thấy Lưu Trưng vẫn nói còn Tiểu Từ vẫn luôn cười.
Ở trong miệng anh ta, mình thành cái gì mà đại thiếu gia nhà tài phiệt bá đạo lạnh lùng, còn đối phương tự đắp nặn bản thân thành người hầu kề cận nhẫn nhục chịu thương chịu khó.
Nói đến cảnh đại thiếu gia cưỡng ép người hầu, một đêm bao nhiêu lần, cuối cùng Tần Hải Tuấn không thể nhịn được nữa, không muốn nhịn nữa.
"Lưu Trưng, em bảo anh ngậm miệng lại ăn cơm, anh không nghe thấy à?" Cậu cố gắng kiềm chế nói.
"Chị xem, ảnh lại bắt đầu bá đạo lạnh lùng nữa rồi." Lưu Trưng đưa bàn tay lên che miệng mình lại, tiếp tục nhảm nhí.
"Ha ha ha, em nên ăn cơm tiếp đi, chị thấy người yêu em sẽ tức giận đó." Tiểu Từ nói, người trong cuộc còn ở đây mà nói ra mấy chuyện đó cũng có chút dũng khí.
"Vậy sao, mình câm miệng sẽ tốt hơn hả." Lưu Trưng chớp chớp mắt, tật xấu lớn nhất của người này chính là thích nói xàm nói bậy.
Cơm nước xong, uống một chút nước, Lưu Trưng đi đến nhà vệ sinh tiêu bụng.
Không nhận ra Tần Hải Tuấn đi theo mình ở đằng sau, sau khi anh bước vào phòng cá nhân lập tức bị người phía sau đánh lén, trực tiếp ấn chặt lên vánh, khuôn mặt dán vào vách tường lạnh băng.
"Tần Hải Tuấn?" Sau khi nhận ra là ai, Lưu Trưng nổi nóng nói: "Mau buông ra, trên tường dơ chết đi được."
"Có miệng của anh là dơ thôi?" Tần Hải Tuấn buồn bực, kiếm được cái gì thì nói cái đấy.
"Miệng anh ô uế kiểu gì, anh đâu có mắng em." Lưu Trưng duỗi chân ra sau đá cậu một cước nói: "Mau thả ra, đừng có chọc anh xù lông."
Trọng lượng cả người của Tần Hải Tuấn đè trên lưng Lưu Trưng, cố gắng giữ chặt không tha: "Em không thả, lúc nãy trước khi em chọc anh là anh chọc em xù lông trước."
"Anh nói linh ta linh tinh gì với Tiểu Từ đó? Anh với chị ấy thân thiết lắm à?" Tần Hải Tuấn lạnh lùng chất vấn.
"Hóa ra là cái này, nói giỡn thôi mà, em quá tiêu cực, hẹp hòi." Lưu Trưng giật giật cánh tay, lần thứ hai yêu cầu cậu thả ra, cái tư thế này rất mệt.
"Em hẹp hòi như vậy đó, lần sau anh còn dám nói lung tung với người khác như vậy..." Tần Hải Tuấn véo véo mông anh, lạnh giọng cảnh cáo: "Em sẽ không để yên cho anh đâu."
Lưu Trưng không cười, anh có cảm giác hơi là lạ: "Nhéo một lần là đủ rồi, em tay còn để tay lên mông anh làm gì?"
Tần Hải Tuấn đỏ mặt, bởi vì xúc cảm rất tốt, nên cậu không nhịn được nhéo thêm mấy cái.
"Thực chất em không có tức giận, mà đang muốn chiếm tiện nghi của anh đúng không?" Lưu Trưng dốc hết sức lực cười nhạo: "Ôi mẹ ơi, Tiểu Tuấn Tuấn dê xồm, em đánh lén anh trong toilet là chuyện rất đáng khinh đó có biết không?"
Tần Hải Tuấn là người có da mặt mỏng, bị Lưu Trưng chế nhạo một cái cậu lập tức thả anh ra.
"Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, tên dê xồm phải là anh mới đúng." Lẽ nào Lưu Trưng quên mất rồi à, cái người mới lần đầu gặp mặt đã ôm lấy người ta hôn lưỡi, đến cuối cùng là ai?
"Đúng vậy, anh dê xồm đó." Lưu Trưng phồng miệng, kéo quần xuống phóng nước ngay trước mặt Tần Hải Tuấn.
Nhìn thấy tình hình thế này, Tần Hải Tuấn hận không thể bóp nát cái thứ phía dưới của anh.
"Hừ!" Suy nghĩ một chút, cậu mở cửa đi ra ngoài, để tránh bị Lưu Trưng tức chết.
Lúc Lưu Trưng đi ra ngoài rửa tay, đã không còn thấy Tần Hải Tuấn đâu nữa.
Anh đứng đối diện gương xoa xoa lồng ngực mình, thở dài tự khuyên bản thân: Lưu Trưng ơi là Lưu Trưng, đừng nên đùa nữa, là làm bậy đó.
Trở lại phòng nghỉ ngơi của nhân viên, cũng không thấy Tần Hải Tuấn đâu, Tiểu Từ nói với Lưu Trưng: "Tiểu Tuấn Tuấn ra ngoài tiếp khách rồi."
"Rõ rồi, cảm ơn chị Tiểu Từ đã nói cho em." Quay người mở cửa đi ra ngoài, cửa đóng lại gần một nửa Lưu Trưng liền thò nửa thân trên vào: "À đúng rồi chị Tiểu Từ, vừa nãy Tiểu Tuấn Tuấn ở trong toilet nghiêm túc nhắc nhở em, sau này không được gọi em ấy là Tiểu Tuấn Tuấn nữa, cho nên chị vẫn gọi là em ấy là Tần Tuấn nhé."
"Được rồi." Tiểu Từ tỏ vẻ không thành vấn đề, nhưng cô thấy rất kỳ quái, ngày thường nghe Lưu Trưng gọi là Tần Hải Tuấn, hoặc là Tiểu Tuấn với Tiểu Tuấn Tuấn, tại sao đến mình lại phải gọi Tần Tuấn nhỉ?
Không hiểu nổi, tình huống quá phức tạp, giống như bầu không khí giữa Lưu Trưng và Tần Hải Tuấn, khiến người khác không tài nào đoán được.
Buổi chiều này, cuối cùng Lưu Trưng cũng chịu thu liễm một chút, không lẵng lơ, cũng tới bên cạnh trêu ghẹo Tần Hải Tuấn nữa.
Lưu Trưng hiện tại thoạt nhìn chỉ là một cậu thanh niên có hơi hoạt bát.
Nhưng Tần Hải Tuấn lại cảm thấy hơi mất mát, không phải cậu không thích Lưu Trưng phóng đãng thoải mái... Đáp án chính là cậu hi vọng Lưu Trưng chỉ lẵng lơ với một mình cậu thôi.
"2 giờ rưỡi, chuẩn bị thay quần áo kết thúc công việc." Đến thời gian tan tầm, Lưu Trưng đi tới nói chuyện cùng Tần Hải Tuấn.
"Ồ." Tần Hải Tuấn nhanh chóng tiếp lời: "Buổi chiều trở về sẽ làm gì?"
"Về ngủ." Lưu Trưng nháy mắt vài cái với cậu, xoay người bước vào phòng thay đồ.
"..." Tần Hải Tuấn đứng tại chỗ kẹp chặt chân, đáng xấu hổ cậu vậy mà cứng rồi.
Là bởi vì gần đây quá ngột ngạt không có chỗ phát tiết hay là vì bị Lưu Trưng trêu ghẹo quá nhiều, cậu ngây ngốc không phân biệt được.
"Bà chủ Trâu, tụi em tan làm rồi." Lúc sắp đi, Lưu Trưng lên tiếng chào hỏi bà chủ Trâu, tiện thể chào tạm biệt mọi người.
Về đến nhà, thay phiên đi tắm rửa, sau đó lên giường ngủ.
Tần Hải Tuấn cuối cùng cũng đi tắm, cậu vẫn trong trạng thái tương đối phấn khích, không mặc quần áo bước ra ngoài, trực tiếp nhào lên giường đè lên người Lưu Trưng.
"Đệt!" Lưu Trưng sợ hết hồn, duỗi tay cảm nhận được một làn da mịn màng.
"Giúp em." Tần Hải Tuấn kéo tay Lưu Trưng xuống phía dưới của mình.
"**..." Lưu Trưng bị hù thêm một lần nữa, đã cứng đến nỗi không còn gì để cứng nữa, sao đột nhiên người này lại lưu manh dữ vậy.
Nhưng tên đã lắp vào cung, không bắn không được.
Lưu Trưng cũng không cãi cọ với cậu, theo thói quen lập tức thao tác. Tựa như bản thân đang cứng vì vậy tuốt một cách rất tự nhiên, hoàn toàn không có chút miễn cưỡng hay trục trặc.
"Ừm..." Tần Hải Tuấn ôm lấy Lưu Trưng, để anh thuận tiện sử dụng tay giúp mình.
"Sao mà lửa cháy lớn vậy?" Lưu Trưng ngồi trên đùi cậu, bên này nhổ củ cải bên kia hỏi cậu.
"Bị anh chọc tức." Tần Hải Tuấn vừa hưởng thụ vừa nói: "Lúc ở quán cà phê, đã thức rồi."
Lưu Trưng cười mắng một tiếng 'đờ mờ', tiếp tục nỗ lực phục vụ cậu.
Biểu cảm nghiêm lại thoải mái không có chút miễn cưỡng hay thái độ buồn nôn.
Vì thế Tần Hải Tuấn không hiểu, người này đối với cơ thể của mình đến cuối cùng đang ôm suy nghĩ?
"Tụi mình làm đi." Cậu nhìn Lưu Trưng nói, vẻ mặt nghiêm túc không có chút cảm giác đùa giỡn.
"Làm cái rắm, chuyện đó rất phiền phức, dùng tay là được rồi." Lưu Trưng nhép miệng, anh định ném thêm vài câu vui vẻ, kết quả nhìn thấy cậu rất nghiêm túc, không dám nói nữa.
Tần Hải Tuấn khát vọng mình đến mức nào, Lưu Trưng không rõ toàn bộ nhưng cũng biết một chút.
Nhưng mà chuyện này, Lưu Trưng không cho được.
"Tại sao, anh ghét bỏ em sao?" Đôi mắt Tần Hải Tuấn hiện lên vẻ âm u, cậu sớm đã chuẩn bị tâm lý bị Lưu Trưng cự tuyệt, dù sao liên tiếp đòi hôn cũng bị đối phương từ chối.
"Không phải như vậy, anh đã nói rồi, trong lòng có khúc mắt." Lưu Trưng ấp úng, gia tăng tốc độ giúp Tần Hải Tuấn phát tiết ra ngoài.
Tần Hải Tuấn nghĩ tới Lưu Trưng trong lòng còn có người khác, phía dưới lập tức mềm nhũn xuống.
Cậu đại khái là một người theo chủ nghĩa tinh thần, thân thể sẽ hoạt động tùy thuộc vào tinh thần, thứ cậu xem trọng chính là tình, chứ không phải là dục vọng.
Dục vọng vì tình mà lên, không có tình làm sao còn dục vọng?
Lưu Trưng không nghĩ tới sẽ như vậy, đồ chơi nhỏ dần mền đi trong tay anh, tâm trạng rất phức tạp.
"Khúc mắt nào, rất quan trọng sao? Còn quan trọng hơn cả em?" Đôi mắt Tần Hải Tuấn ngưng tụ ánh lệ, cậu bị Lưu Trưng làm tổn thương.
"Không có, em là quan trọng nhất, nhưng mà..." Lưu Trưng bất lực quay mặt sang một bên, nói thầm: Khúc mắt kia chính là em đó, bởi vì chính là em, cho nên mới không được.
Có thể hôn môi có thể ôm ấp, cũng có thể hỗ trợ, nhưng thật sự không thể làm chuyện đó.
Cho dù là ai đè ai cũng không được, đây là tấm rào chắn cuối cùng, Lưu Trưng không thể bước qua.
Anh cũng không phải quá để ý chuyện Tần Hải Tuấn chính là mình mà anh để ý việc sau khi Tần Hải Tuấn biết hết tất cả, sẽ hận mình đến chết. Đương nhiên, cũng có chút để ý việc Tần Hải Tuấn là mình, nhưng không phải ghét bỏ hay buồn nôn.
Nói chung cảm giác hơi là lạ.
"Nhưng cái gì?" Tần Hải Tuấn hỏi anh: "Nói cho em, người anh thích trước đây là phụ nữ hay đàn ông?"
Lưu Trưng ậm ừ nói: "Là phụ nữ, nhưng mà, anh thật sự không thích cô ta, rất hối hận vì đã từng có hảo cảm với cô ta."
Tần Hải Tuấn cùng tỏ thái độ: "Em với anh giống nhau, em cũng rất hối hận vì đã từng thích Tưởng Hinh, sau khi em phát hiện ra cô ta là một người đàn bà độc ác như vậy, em hận không giết cô ta." Càng là bởi vì lúc đó đã yêu Lưu Trưng sâu đậm.
Hồi tưởng lại tình cảm lúc trước đối với Tưởng Hinh, cậu nói: "Em đối với cô ta không phải là tình yêu, chỉ là tự mình ảo tưởng."
Lưu Trưng gật đầu: "Tên gọi tắt là tưởng bở." Thứ tình cảm này là dễ bị tan biến nhất.
Nếu Tần Hải Tuấn có thể tiêu tan ảo ảnh đối với mình cũng không tệ, Lưu Trưng cực kỳ hi vọng mà suy nghĩ.
"Em đối với anh cũng vậy sao? Là em tưởng bở sao? Vậy anh cũng yêu em đúng không, nói cho em đi." Tần Hải Tuấn di chuyển nửa người trên, ôm chầm lấy Lưu Trưng.
"Anh... đương nhiên là yêu em rồi." Lưu Trưng khó khăn trả lời, anh không nói được lời chán ghét với Tần Hải Tuấn, cũng không muốn làm em ấy tổn thương, nhưng trong cái hoàn cảnh này yêu chính là tổn thương, muốn anh phải yêu làm sao đây?
Tần Hải Tuấn mong muốn chính là tình yêu nhưng Lưu Trưng có thể cho chỉ là tình thương yêu đối với bản thân mình, đây còn không phải là ông nói gà bà nói vịt à?
"Vậy thì tốt, nghe những lời này từ anh là em an tâm rồi." Cho nên Tần Hải Tuấn hôn lên lồng ngực Lưu Trưng nói: "Tụi mình làm đi, em vừa cứng lại."
Gương mặt Lưu Trưng trở nên lúng túng, sờ xuống thử quả nhiên đúng y, trong lòng đứa nhỏ này quá nhốn nháo rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]