Cho dù cứng đi nữa cũng không thể nào đáp ứng được, em ấy thứ gì cũng không biết, hiện tại làm xong về sau đó càng khó xử.
Lưu Trưng xuất hiện một cảm giác kích động, nếu không thì trực tiếp nói cho Tần Hải Tuấn vậy, kể toàn bộ mọi thứ cho em ấy biết. Nhưng suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, mình chưa chuẩn bị gì cả, tùy tiện nói như vậy với Tần Hải Tuấn, không bị xem là bệnh tâm thần mới là lạ.
Vì vậy cảm giác kích động của Lưu Trưng mất sạch, căng da đầu không muốn trả lời cũng không dám nhìn sắc mặt Tần Hải Tuấn, anh trực tiếp sử dụng tay giúp Tần Hải Tuấn giải tỏa.
"Vẫn không muốn sao?" Tần Hải Tuấn hôn cằm anh, nhận thấy hành động của anh, trong lòng trở nên mất mát.
Nhưng vẫn không nỡ lòng từ bỏ nụ hôn này, bởi vì đây là cơ hội hiếm có.
Trong lòng Lưu Trưng mang theo cảm xúc hổ thẹn, vì vậy không dám từ chối nụ hôn của Tần Hải Tuấn. Anh không muốn trêu chọc đối phương dưới tình huống này, không thể làm gì hơn là bị động hôn trả lại, xem như tăng thêm bầu không khí cho Tần Hải Tuấn, bắn ra nhanh hơn một chút.
Nhưng nụ hôn khô khốc như sáp này, chỉ khiến Tần Hải Tuấn càng ngày càng khó chịu, không hề có chút dục vọng nào xuất hiện.
Cậu đẩy Lưu Trưng ra, cúi đầu nói: "Anh ra ngoài một chút đi, để em tự mình bình tĩnh lại."
Thấy cậu không chịu ngẩng đầu, nhìn chàng trai duỗi bàn tay che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tu-mang-thuoc-cho-minh/2881044/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.