Chương trước
Chương sau
Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi trước đây có biết chuyện của Diệp Tiêu Tiêu, thế nhưng Hạ Nhu, Vu Đình, Hứa Nhược Vân lại không biết.
Hạ Nhu và Vu Đình thì không có gì, bởi họ không biết Diệp Tiêu Tiêu, thế nhưng Hứa Nhược vân lại rất khiếp sợ. Diệp Tiêu Tiêu là cô giáo của trường Tứ Trung( THPT số 4),không ngờ tôi lại làm cho cả cô giáo của mình…
Trong lòng không khỏi thầm than: không biết là có bao nhiêu thiếu nữ mỹ lệ vô tri rơi vào ma chưởng của tôi đây.
"Cô ơi, các cô có quan hệ như thế nào với cha của cháu?"
Tiểu Diệp Tử tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng nhìn thấu quan hệ của cha mình và mấy cô này không bình thường.
Triệu Nhan NGhiên bị hỏi câu này, thì có chút buồn bực, giống như mình bị bắt quả tang là đang thông dâm không bằng! Rõ ràng mình mới là vợ cả mà! Mẹ của cháu mới là kẻ thứ 3 chen chân vào đấy!
Nhưng mà Triệu Nhan Nghiên cũng không tính toán gì với trẻ con cả, cho nên chỉ đành phải giải thích:
"Quan hệ của mẹ cháu với cha cháu như thế nào, thì các cô cũng vậy!"
Trần Vi Nhi và các nàng nghe thấy Triệu Nhan Nghiên giải thích, thì không khỏi mỉm cười, câu trả lời này thực sự là rất buồn cười.
"A?"
Tiểu Diệp Tử chu mỏ lên nói:
"Cha và mẹ cháu là người một nhà, các cô cũng là người một nhà ư?"
"Có thể hiểu như vậy…"
Triệu Nhan Nghiên gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Loại chuyện này, đúng là không biết giải thích với trẻ con cách nào đây, chẳng nhẽ lại nói, chúng ta đồng thời là lão bà của cha cháu?
"Vậy thì không tốt rồi, cháu gọi mẹ cháu là mẹ, vậy thì phải gọi các cô là gì?"
Tiểu Diệp Tử gãi gãi đầu, có chút không hiểu.
"Ân, các cô cũng là mẹ của cháu, cháu gọi cô là mẹ cả!"
Triệu Nhan Nghiên suy nghĩ một chút hé miệng cười nói.
"Mẹ cả?"
Tiểu Diệp Tử còn chưa kịp lên tiếng, thì Trần Vi Nhi đã bật thốt lên.
"Tiểu Diệp Tử, cô là mẹ ba của cháu!"
Trần Vi Nhi nói.
"Chị Vi Nhi, dường như em mới đứng thứ ba mà?"
Hạ Nhu thắc mắc.
"Lấy thời gian lên giường với lão công làm chuẩn!"
Vi Nhi nói.
"Vậy thì chúng em vẫn trước chị!" Hạ Nhu hàm hồ nói.
"Được rồi, hai vị, có trẻ con ở đây, sao hai người nói gì mà phức tạp vậy!"
Triệu Nhan Nghiên thấy hai người càng nói càng kỳ cục, cấp tốc chặn lại.
Trần Vi Nhi và Hạ Nhu cũng chỉ vui đùa một chút, chứ bình thường quan hệ của hai nàng rất tốt.
"Vậy thì cô là… a, ba , bốn, năm, sáu, bảy…"
Hạ Nhu đếm gần hết bàn tay, mới ủ rũ nói:
"cô là mẹ tám của cháu!"
Đây là còn chưa tính mấy vị đại minh tinh nữa đấy, nếu tính có khi mình xếp cuối cùng!
"A?"
Tiểu Diệp Tử kinh ngạc, tại sao đột nhiên lại có nhiều mẹ như vậy! Suy nghĩ nữa ngày, rồi mới yếu ớt hỏi:
"Cô ơi… a không, mẹ cả ơi, mẹ ba ơi… các mẹ đều là vợ của cha?"
Triệu Nhan NGhiên gật đầu, loại chuyện này có gạt nó cũng vô dụng, kểu gì thì nó cũng sớm biết. Không biết sau này nó có địch ý gì với mình không đây!
"Chẳng nhẽ cha con là Hoàng đế sao?"
Tiểu Diệp Tử đúng là vô tư nói.
Triệu Nhan Nghiên và mấy người đều sửng sốt, không hiểu tại sao Tiểu Diệp Tử lại nói như vậy.
"Chuyện này thì có liên quan gì đến hoàng đế?" Vu Đình rất kỳ quái.
"Con xem bên trong TV, chỉ có hoàng đế mới có nhiều vợ như vậy!"
Tiểu Diệp Tử ngây thơ nói.
Triệu Nhan Nghiên và mấy người hai mặt nhìn nhau, tuy vậy lại không kiếm được cách giải thích nào cho hợp.
Rất may là Hạ Nhu phản ứng tương đối nhanh:
"Cha của cháu là hoàng đế thương nghiệp, vì vậy cũng được coi là một vị hoàng đế!"
Tiểu Diệp Tử đương nhiên là không phân biệt được những điều này, vô tư gật đầu.
TRong lúc này, tôi với Diệp Tiêu Tiêu đã hóa giải những hiểu lầm trước đây! Khi Diệp Tiêu Tiêu kể chuyện của Vương Tâm Điệp, tôi mới hiểu tại sao, nàng lại có phản ứng như vậy!
Sau khi thở dài một hơi, tôi cảm thấy bạn trai của Vương Tâm Điệp thật là trơ trẽn! Sau khi mang con đi, lại còn bỏ mẹ, thì không biết hắn nghĩ kiểu gì nữa. Trẻ con mà không có tình thương của mẹ, thì có thể hạnh phúc hay sao?
"Có thể là trong nhà của hắn có một con cọp cái rất là lợi hại?" Tôi cười lắc đầu.
"Ý của anh là, anh không sợ Triệu Nhan NGhiên?"
Diệp Tiêu Tiêu nhìn tôi, trên mặt đỏ ửng, dù sao vấn đề này, cũng có quan hệ với nàng.
"Sợ. đương nhiên sợ!"
Tôi rất tự nhiên nói:
"Cũng bởi vì anh yêu nàng, nên mới sợ nàng, cũng giống như vậy, anh cũng rất yêu em, bởi vậy nên các nữ nhân của anh bình thường hay ăn dấm chua. Thế nhưng mọi người luôn lấy đại cục làm trọng. Các nàng cũng biết anh, khi yêu ai cũng bình đẳng, cho nên trong cuộc sống, các nàng rất hòa hợp."
Vấn đề này cũng là tâm sự trong lòng tôi, kiểu gì thì cũng phải nói rõ với nàng, không thì lại xảy ra chuyện tranh giành người yêu mà phiền.
"Anh nghĩ rằng, em sẽ tranh thủ tình cảm với các nàng? Đồ không biết xấu hổ! Anh nghĩ rằng, em không hiểu ý của anh hay sao?"
Diệp Tiêu Tiêu trợn mắt liếc mắt nhìn tôi nói:
"Em có Tiểu Diệp Tử rồi, mẹ con với nhau cũng rất tốt!"
"hắc hắc, không có anh sao được, chẵng nhẽ em không nhớ anh?"
Tôi cười xấu xa nói
"Nhớ cái gì?
Trực giác nói cho tôi biết, đây không phải chuyện tốt gì.
"Đêm dài tương tư, đươcng nhiên là nhớ anh!"
Tôi và Diệp Tiêu Tiêu dường như đã tìm lại được cảm giác lúc trước.
"Hừ! Anh có nhiều lão bà như vậy, không sợ mệt chết hay sao?"
Diệp Tiêu Tiêu tuy rằng đã có con với tôi, thế nhưng nhắc tới vấn đề này, nàng lại vô cùng xấu hổ! Dù sao nàng với tôi chỉ có hồ đồ đúng một lần!
"hắc hắc, không phải lão công của em thổi da trâu, đến lúc đó em có thể hỏi Nhan Nghiên và các nàng, cho dù đồng thời các nàng tới, cũng không là đối thủ của anh…"
"Được rồi, đừng nói nữa! Đang ở trước mặt mọi người, sao có thể nói những chuyện như thế này!"
Diệp Tiêu Tiêu cắt ngang lời của tôi:
"EM tốt xấu gì cũng là cô giáo của anh! Đúng là mất mặt, dường như anh chưa bao giờ, coi em là cô giáo của mình thì phải!"
"Ai nói mất mặt!"
Kiếp này thì đúng vậy, nhưng kiếp trước tôi đúng là coi nàng là cô giáo của mình, vì vậy tôi nói:
"Anh chẳng phải là phải nộp bài kiểm tra cho em thì gì?"
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới vấn đề bài kiểm tra, Diệp Tiêu Tiêu lại tức giận, đấy mà là bài kiểm tra ư? Có mà giống thư tình thì có! Em thích cô, cô thích em, chũng ta làm bạn nhé… như vậy thì làm sao giống bài kiểm tra được chứ!
"Đấy mà là bài kiểm tra của anh? Thư tình thì có?"
Diệp Tiêu Tiêu bĩu môi.
"tại sao em biết!"
Tôi dõng dạc nói:
"Anh còn chưa viết thư tình cho ai, em là người thứ nhất!"
"Vậy theo ý anh, em nên vui vẻ mới đúng?"
Diệp Tiêu Tiêu nhìn tôi, khuôn mặt làm như vô tình.
"Đúng vậy, không sai!" Tôi gật đầu.
"anh đi chết đi!" Diệp Tiêu Tiêu vỗ vào vai tôi, nói.
"Nếu như anh chết, thì Tiểu Diệp Tử làm sao bây giờ?"
Tôi gãi gãi lòng bàn tay của Diệp Tiêu Tiêu.
"…"
Diệp Tiêu Tiêu chỉ đành trợn mắt thị uy.
Thấy Triệu Nhan Nghiên và các nàng đang vui đùa cùng với Tiểu Diệp Tử, Diệp Tiêu Tiêu có chút bất đắc dĩ.
Xem ra sau này Tiểu Diệp Tử đúng là không thiếu tình yêu rồi, thế nhưng vì vậy, thời gian mà mình ở cùng với Tiểu Diệp Tử cũng ít đi!
Nghe thấy Tiểu Diệp Tử gọi mẹ cả, mẹ ba, Diệp Tiêu Tiêu biết, chỉ có nàng mới đơpcj Tiểu Diệp Tử gọi là mẹ!
NGhĩ tới đây, Nàng không khỏi lắc đầu.
Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu như vậy, thì cũng đoán được trong lòng nàng nghĩ gì, vì vậy nói:
"Tiêu Tiêu, có nhiều người thương yêu Tiểu Diệp Tử như vậy, còn không tốt hay sao, em còn phải đi học, như vậy tốt hơn so với để nó ở nhà một mình?"
Diệp Tiêu Tiêu suy nghĩ lời nói cua tôi, thấy có đạo lý, nên mới binh thường trở lại.
Mấy người chúng tôi còn chưa ăn gì, mãi trò chuyện với Diệp tiêu Tiêu, nên chỉ còn có mỗi cốc kem ly cho tôi, tôi tức giận, tôi có phải là thánh đâu cơ chứ?
Nhưng sau khi ăn xong kem ly, thì thực sự tôi đã no. Thấy bên cạnh vẫn có người đứng chờ, tôi cũng không thể vô sỉ hơn được nữa, đành dắt Tiểu Diệp Tử và các nàng rời quán KFC.
"Tiêu Tiêu, theo anh trở về đi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.