"Tiêu Tiêu, em chờ một chút!"
Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu muốn bế Tiểu Diệp Tử rời đi, vội vã ngăn ở trước mặt nàng!
Nếu như tôi cứ để cho nàng rời đi như vậy, thì khẳng định nàng sẽ mang Tiểu Diệp Tử chốn đi mất.
"Muốn làm gì? Còn có chuyện gì? Không nói thì mới tránh ra!"
Diệp Tiêu Tiêu phụng phịu, lạnh lùng nhìn tôi nói.
"Tiêu Tiêu! Em hiểu lầm rồi!"
Tôi nhìn thẳng vào mắt Diệp Tiêu Tiêu nói:
"Anh không có ý này, em đừng suy nghĩ nhiều quá!"
"Tôi suy nghĩ nhiều? Phải! Tôi đúng là suy nghĩ nhiều đấy? Anh định mang Tiểu Diệp Tử đi chứ gì?"
Diệp Tiêu Tiêu diện khuôn mặt vô tình nói.
"Diệp Tiêu Tiêu, mặc kệ thế nào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đã, có nhiều người đang nhìn chúng ta này!"
Tôi lắc đầu cười khổ nói.
Diệp Tiêu Tiêu vừa rồi hết sức xúc động, đương nhiên là không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghe tôi nói như thế, mới nhìn xung quanh một cái, thấy rất nhiều người đang nhìn về phía này, lập tức có chút lúng túng, vội vã ngồi trở xuống.
"Lưu Lỗi, giờ thì anh có thể nói không?"
Tôi nhìn thoáng qua Tiểu Diệp Tử đang ngồi ở bên cạnh, tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng cha mẹ làm trò trước mặt con cái thì không tốt, tôi vẫn còn có chút không thích ứng, vì vậy nhìn nó nói:
"Tiểu Diệp Tử, con ra chỗ mấy chị…. Ách, mấy cô ngồi đi, cha có chuyện muốn nói với mẹ."
Vốn tôi muốn nói là mấy chị, nhưng mà như vậy đúng là loạn hết cả bối phận, vì vậy vội vàng đổi giọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552689/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.