"Anh dám!"
Dương Mân đứng dậy trừng mắt nhìn tôi:
"Anh không đi, Trịnh Thiếu Bằng nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi thì làm sao bây giờ!"
"Vậy cô không sợ tôi chiếm tiện nghi hay sao?"
Tôi nửa đùa nửa thật nói.
"lại nói chuyện chiếm tiện nghi, anh chẳng phải chiếm tiện nghi rồi hay sao?
Dương Mân nói.
"Không phải đâu….Tôi chỉ nhìn thoáng qua ảnh chụp mà thôi…"
Tôi té xỉu.
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Thiếu Bằng chưa tới 8h đã tới.
Trịnh Thiếu Bằng thấy Dương Mân ở trước mặt, muốn biểu hiện chút tài hoa của mình, vì vậy ra vẻ nho nhã khiêm tốn nói:
"Sáng sớm chim có sâu ăn!"
"Sáng sớm sâu bị chim ăn."
Dương Mân liếc mắt nhìn hắn, nói.
"Ách…..Cũng đúng, cũng đúng! Đây đúng là một đạo lý, cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ thì ăn tôm tép"
Trịnh Thiếu Bằng tự cho là đúng nói.
"Ngu ngốc"
Tôi ở trong lòng mắng, nhưng mà lại nói:
"Trịnh huynh quả nhiên là tuấn tú lịch sự, câu này cấu tứ giống như nước nhỏ làm tan băng!"
"Đương nhiên!"
Trịnh Thiếu Bằng nghe tôi nói như vậy nhất thời hứng phấn, gật đầu nói:
"Nước nhỏ làm tan băng thì có chút quá, nhưng mà giống như tiêu chảy không dứt thì đúng!"
Dương Mân nghe xong, có chút chán ghét nhìn Trịnh Thiếu Bằng, hắn thì lại cho là mình đã hấp dẫn được sự chú ý của mỹ nữ, tiếp tục khoe khoang nói:
"Huynh đệ tôi bỗng nhiên linh cảm chợt hiện, tôi muốn ở đây làm thơ, mọi người nghĩ như thế nào?"
"Trịnh huynh đúng là tài hoa, lại còn giống như phiêu khách tao nhân!"
Tôi cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552633/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.