"Việc này có là gì, Lưu tổng giám và Sở tổng là bạn học cùng địa học, quan hệ đương nhiên phải tốt!"
Giám đốc nghiên cứu nói.
"Hừ, không so đo với một con mọt sách như ông! Dù sao tôi cũng cảm thấy thân phận của Lưu tổng giám không đơn giản!"
Dương Mân giơ giơ quả đấm bất mãn nói.
"Mân Mân, cô sao lại quan tâm tới Lưu tổng giám như vậy, có phải có tình cảm gì không?"
Giám đốc quản lý thị trường là người nhiều tuổi nhất, Dương Mân chỉ bằng tuổi con gái hắn, nên hắn mới dám mở miệng trêu đùa. Những câu này không ai dám mở miệng nói, vì họ đều thầm mến cố giám đốc nhân sự này.
"Đúng thì sao nào! Tôi quyết định, coi Lưu tổng giám là mục tiêu theo đuổi! Hừ hừ!"
Dương Mân nửa thật nửa đùa nói.
Mọi người nghe vậy, thì ha hả cười to. Mà Giám đốc đầu tư nghe xong sắc mặt xanh mắt, chua xót nói:
"Lưu Tổng giám không có thực quyền, chỉ sống bằng đồng lương, hắn có thể nuôi được cô hay sao?"
Giám đốc đầu tư Lý Hiểu Cương là một người không tồi, tốt nghiệp đại học Tài chính, mới 30 tuổi đã lên làm giám đốc đầu tư, hiệu quả công việc cực cao, tiền lương trong tập đoàn có thể so sánh với cả Sở Cao.
"Hừ, bổn giám đốc như vậy đã sao, hơn nữa Lưu tổng giám đẹp trai, phong độ như vậy, không có tiền thì sao nào, coi như... cứ coi như bổn giám đốc nuôi là được rồi!"
Dương Mân nói xong câu đó khuôn mặt cũng đỏ hồng lên.
Ý của nàng cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552553/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.