Ba đứa nhỏ dùng ánh mắt sùng bái nhìn tôi, hóa ra tôi lại có thể là ông chủ của Đinh Bảo Tam!
"ông chủ, người chính là.. Quách lão đại trong truyền thuyết hay sao?"
Một đứa trẻ lí nhí hỏi.
"Ách... Không phải đâu, nhưng mà Quách Khánh là bạn của chú."
Tôi nói.
"Vậy.. Tam gia tại sao gọi chú là ông chủ?"
Đứa nhỏ hỏi.
"Ách... Bởi vì chú là ông chủ của hắn, nên hắn mới gọi như vậy."
Tôi nói.
"Vậy chú cũng là lão đại hắc đạo ư?"
Đứa nhỏ này hưng phấn hỏi.
"Đương nhiên là không phải, nếu chú là lão đại, thì còn bị các cháu cướp hay sao?"
Tôi cười nói.
"A! Thật xin lỗi, ba đứa cháu có mắt như mù, đắc tội với chú..."
Ba đứa trẻ này cho là tôi muốn trả thù họ, vội vàng nói xin lỗi.
"Không có gì, ba đứa các cháu tên là gì?"
Tôi lắc đầu.
"Cháu tên là Vương Vĩ."
"Cháu tên là Vu Phi Siêu."
"Cháu tên là Trương Vũ Lượng."
"Các cháu còn nhỏ, tại sao không đi học?"
Tôi hỏi.
"Chúng cháu…bị trường học đuổi rồi."
Ba đứa nhỏ nói:
"Với lại chúng cháu cũng không muốn đi học, nên học cũng vô dụng."
"Đi học lấy kiến thức, sao lại nói là vô dụng!"
Mặc dù tôi thừa nhận là con đường nào cũng có thể dẫn tới La mã, nhưng mà hiện giờ chúng còn nhỏ, không học thì biết làm gì.
"Học giỏi có lợi ích gì, không phải cũng bị đuổi hay sao!"
Vương Vĩ chỉ vào Trương Vũ Lượng nói:
"Nó vốn là một trong 10 người dẫn đầu của lớp chúng cháu."
"Một trong 10 người!"
Tôi có chút ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552533/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.