Khoảng 10 phút sau, chiếc Mercedes của Đinh Bảo Tam mới chậm rãi đi tới.
"Đây có thể là người mà tiểu tử này tìm tới."
Trương Thiên Hải nhìn Lang ca nói.
"Không thành vấn đề, để tôi giải quyết!"
Lang ca nói xong thì đi tới.
Lái xe của Đinh Bảo Tam từ trên xe nhảy xuống, đang muốn mở cửa cho Đinh Bảo Tam, thì Đinh Bảo Tam đã tự mình đẩy cửa xe nhảy đi ra ngoài:
"Ông chủ, tôi tới rồi!"
"Cậu làm cái gì mà chậm như vậy!"
Tôi thấy Đinh Bảo tới chậm hơn cả tên Lang ca kia, không khỏi có chút tức giận.
"Tôi đi kiếm tiền cho ông chủ, tiền của ông ty đều bỏ vào ngân hàng hết, phải tới đó mới rút được!"
Đinh Bảo Tam thở hỗn hển nói.
Tôi xin lỗi cười cười, xem ra tôi hiểu lầm hắn!
"Con mẹ mày, mày chính là người mang tiền hay sao, mua lấy tiền ra!"
Lang ca vừa đi tới, nhìn tôi cùng Đinh Bảo Tam nói.
Giờ phút này Đinh Bảo Tam đang nhìn tôi, Lang ca không thấy rõ hắn. Mà Đinh Bảo Tam nghe thấy có người đứng trước mặt ông chủ mình chửi người, lập tức nổi giận, xoay người lại, chẳng biết là ai, đá luôn một cước.
"Mày dám đá tao... !"
Lang ca mắng được nửa câu, nửa câu sau đã nuốt ngược trở về.
Lang ca há to miệng, trợn mắt há mồm nhìn nhìn Đinh Bảo Tam, qua hồi lâu, mới nói lắp bắp:
"Lão Đại, anh sao lại tới đây..."
"Tại sao tao không thể tới? Mày kiêu ngạo nhỉ, dám mắng chửi người nữa cơ đấy!"
Đinh Bảo Tam nhìn lại, thì thấy hắn là thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552532/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.