"Anh muốn nói cho em biết, nhưng mà em lại bảo là đừng nói!"
Tôi ủy khuất nói.
"...."
Trần Vi Nhi đỏ mặt, thẹn thùng không dám nhìn tôi.
"Vi Nhi..."
Tôi khẽ gọi nói.
"Dạ."
Trần Vi Nhi nhỏ giọng đáp.
"Em yêu anh từ khi nào?"
Tôi ôm Vi Nhi, vuốt ve làn da trắng như bạch ngọc.
"Em không biết. Đại khái chính là lần anh đứng ra chỉ trích ca ca em! Em đã có một cảm giác khác lạ với anh".
Trần Vi Nhi cầm bàn tay của tôi, ngượng ngùng nói.
"A? Vậy tại sao em còn bắt anh nói rằng anh không thích em?"
Tôi đột nhiên nhớ tới lời thỉnh cầu kỳ quái của Trần Vi Nhi.
"Chẳng lẽ anh không muốn hỏi xem, em mượn anh 25 vạn làm gì hay sao?"
Trần Vi Nhi ôn nhu nói.
"25 vạn? A, đúng rồi, em mượn 25 làm gì?."
Bị nàng nhắc nhở, tôi mới nhớ ra là nha đầu này từng hỏi vay tôi 25 vạn.
"A! Anh không phải là đáp ứng cho có lệ đó chứ… xong rồi, xong rồi, em phải ở lại sơn động này cả đời rồi!"
Trần Vi Nhi vội la lên.
"Yên tâm, em đã là lão bà của anh rồi, có chút tiền kia thì tính là gì, chỉ cần ra ngoài anh lập tức đưa tiền cho em."
Tôi giải thích.
"Có thật không?"
Trần Vi Nhi vui vẻ nói, bỗng nhiên nàng nghiêm túc nói:
"Lưu Lỗi, anh có cho rằng em dùng 25 vạn để bán mình cho anh không?"
"Không bao giờ!"
Tôi theo bản năng phủ nhận nói.
"Không, anh hãy nghe em nói! Thật ra thì em..."
Trần Vi Nhi ở trong lòng của tôi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552270/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.