Quỳnh Nương không nghi ngờ bản lĩnh của vị nhị cô nương này, nhưng đi đường thuỷ khó tránh khỏi nguy hiểm, cho nên nàng nói: “Chỉ sợ nhị thiếu phải bàn bạc với huynh trưởng của ngươi, hắn đồng ý mới được.”
Công Tôn nhị cô nương hất cằm nói: “Huynh muội chúng ta ai quản chuyện người nấy, chuyện của ta không cần hắn làm chủ. Ta sẽ nói chuyện áp tải bạc trước, ta sẽ thu xếp cho các huynh đệ khác, đơn áp tải một bù hai theo quy định, nếu thất lạc thì ta sẽ bồi thường gấp hai. Chỉ là đơn ta nhận, bạc cũng phải đắt gấp hai thị trường, không biết Thôi tiểu thư có đồng ý không?”
Quỳnh Nương cười, thấy mình cũng bị vị “nhị thiếu” này làm cho nhiễm hào khí giang hồ, cũng chẳng nhiều lời, chỉ nói: “Vậy làm phiền nhị thiếu, nếu thuận lợi, ngoài bạc ra còn có hồng bao!”
Nhị cô nương thấy nàng hào sảng như vậy, ngược lại trên mặt có chút không được tự nhiên, ôm quyền nói: “Dạo gần đây túi tiền dần túng thiếu, Thôi tiểu thư trượng nghĩa, mỗ nhớ kỹ, ngày sau chắc chắn sẽ dâng trả gấp bội!”
Vì thế nhị cô nương viết công văn bảo tiêu rồi tự thu xếp đi.
Chưa đến hai ngày, cả thuyền chờ phân phó.
Để cho ổn thỏa, chuyến tàu tránh đi đường biển đang có nhiều chuyện, vòng đi hơi xa.
Trước khi xuất phát, Lang Vương sai người đưa pháo chúc mừng xuất phát tới cho Quỳnh Nương. Dây pháo cuốn thành ống, vài bó lớn thô thô.
Quỳnh Nương thấy vậy nói: “Không cần đốt đâu, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/2602587/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.