Trên mặt Lang Vương cũng treo nụ cười khách khí mà hợp quy phạm: “Nhị hoàng tử vẫn giống trước kia ở thư viện, thích đón nữ phu tử thư viện tan học… Có điều bây giờ nhị điện hạ rất nhiều quốc sự, nào dám làm phiền ngươi vất vả làm mọi việc. Cáo từ, nhị điện hạ cứ tự nhiên.”
Nói rồi hắn liền quay đầu ngựa dẫn xe ngựa của Quỳnh Nương rời khỏi sở thuyền.
Trên đường trở về, Quỳnh Nương không nhịn được tò mò bèn hỏi Lang Vương cũng lên xe ngựa: “Nhị hoàng tử đón nữ phu tử tan học là chuyện năm nào?”
Lang Vương khinh thường nói: “Chuyện tình yêu lúc niên thiếu vô tri… Đừng thấy bây giờ hắn ra vẻ đạo mạo, thực tế niên thiếu cũng là cao thủ tìm hoa, tiểu tặc bẻ hương, giỏi mấy cái chuyện tình cấm kỵ nhất, nữ phu tử cũng vậy, lớn hơn sáu bảy tuổi mới tốt… Nếu sau này nàng ở trước mắt bổn vương thì chớ có gặp hắn.”
Quỳnh Nương biết bắt lấy điểm mấu chốt: “Có điều khi đó giao tình của Vương gia và nhị điện hạ rất tốt, không biết lúc đó đưa đón nữ phu tử tan học, Vương gia chàng có giúp đỡ không?”
Lang Vương không nói tiếp, vội vàng chỉ vào ven đường: “Có bán hạt dẻ rang đường, mua cho nàng ăn…”
Thường Tiến ở bên cạnh nghe vậy lập tức chạy tới mua một gói lớn về khẩn cấp cứu lấy Vương gia.
Quỳnh Nương nhìn Lang Vương liên tiếp tách vỏ hạt dẻ nhét vào miệng nàng, liền biết mình hỏi đúng rồi, nàng vừa tức vừa buồn cười nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/2601984/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.