"Ba ba, ba ba, những món này mẹ cũng giúp đỡ làm nữa đó, còn có con và chị nữa." Tiểu Bảo mà vội vàng giành công nói.
"Món ăn chị làm ngon lắm đó." Không biết nghĩ tới điều gì, khóe miệng tiểu Bảo Nhi còn có một chút nước miếng chảy ra.
"Ồ?" Diệp Tinh nhìn về phía Đồng Mục vẫn luôn yên lặng đứng đó.
Hắn biết tay nghề Đồng Mục rất tốt.
"Đúng vậy, Diệp Tinh, tay nghề của tiểu Đồng không kém hơn em và mẹ đâu." trên mặt Lâm Tiểu Ngư cũng nở một nụ cười.
Nghe thấy mấy người khen ngợi, rõ ràng Đồng Mục cảm thấy ngại, khuôn mặt nhỏ bé cũng đỏ lên.
"Vậy ba phải nếm thử tay nghề của con gái bảo bối thật tốt mới được." Diệp Tinh cười to nói.
Mặc dù với thực lực bây giờ của Diệp Tinh căn bản không có khả năng cảm thấy đối, nhưng mỗi lần trở về người một nhà sẽ vui vẻ cùng nhau ăn cơm, hắn rất hưởng thụ cảm giác ấm áp này.
...Trong hư không lạnh lẽo, đen tới, Diệp Tinh yên lặng ngồi khoanh chân.
Trên người hắn tản ra một luồng dao động kỳ lạ, dường như dao động này đang chầm chậm tăng lên.
Vào một khoảng thời gian, trên khuôn mặt Diệp Tinh đang ngồi khoanh chân bỗng nhiên lộ ra vẻ vô cùng vui mừng.
"Cuối cùng cũng sắp đột phá rồi!"
Diệp Tinh hít sâu một hơi.
Bên trong không gian bánh răng vỡ thần bí, huyễn chi đại đạo của hắn vốn tiến bộ liền vô cùng kinh người, hơn nữa lấy được điện truyền thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-thanh-manh-nhat-vu-tru/3649381/chuong-1657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.