Chương trước
Chương sau
Nguyên Nha dốc toàn lực mới đưa được một vào thành viên rời đi, ông ta bảo Diệp Tinh không cần trở về, tộc Hạt Nguyên, tộc Vũ Hồn, tộc Xích Lân đó bây giờ còn đang truy kích, thậm chí có thể sẽ xuất hiện thánh hoàng vũ trụ.

"Diệp Tinh, làm sao đây?" Tiểu Hắc hỏi.

Phân thân huyễn tộc Diệp Tinh chuẩn bị trực tiếp tới tộc Hạt Nguyên.

"Đi, tới nơi ở của huyễn tộc trước!" Không do dự, Diệp Tinh trầm giọng nói.

Hắn còn chưa đến nỗi trơ mắt nhìn huyễn tộc bị diệt.

Có thực lực như bây giờ, cho dù tộc Hạt Nguyên và thánh hoàng vũ trụ tới nơi này, hắn cũng không sợ chút nào.

...

Trong hư không vô cùng lạnh lẽo, đen tối, lúc này trên một tinh cầu hiu quạnh, lại có hơn mười thành viên huyễn tộc ở chỗ này, cầm đầu là một ông già.

Ông cụ trông vô cùng già nua, sinh mệnh lực giống như ánh nến còn sót lại trong gió vậy, có thể tắt bất cứ lúc nào.

Mà sau lưng ông ta chính là đạo chủ Tân Việt, sau đó là một vài bất tử cảnh huyễn tộc, còn có một vài kẻ yếu khác.

Lúc này trong mắt mỗi một thành viên huyễn tộc đều tràn đầy mệt mỏi, nhưng nhiều hơn chính là thù hận.

"Nguyên Nha, hiện giờ thành viên tộc ta bị giết chết hơn nửa, tộc Hạt Nguyên và các tộc khác vẫn còn đang truy kích."

Trong mắt đạo chủ Tân Việt tràn đầy vẻ thù hận, nói: "Những tộc đáng chết này, hoàn toàn đuổi tận giết tuyệt huyễn tộc chúng ta."

Sau khi nói xong trong mắt ông ta lại tràn đầy cảm giác bất lực, thực lực tộc bọn họ quá yếu, hiện giờ thậm chí chỉ còn lại ông ta và Nguyên Nha, Lâm Mặc ba người là đại đạo chi chủ.

Ông cụ Nguyên Nha khẽ thở dài một cái, nói: "Mặc cho số phận đi! Cho dù chúng ta chết hết, nhưng chỉ cần Lâm Mặc không chết, tương lai hắn đạt tới đẳng cấp thánh hoàng vũ trụ, liền có thể triệu tập rất nhiều huyễn tộc khác, lần nữa đứng trong vũ trụ! Khi đó chính lúc là huyễn tộc chúng ta quật khởi!"

Nói đến đây, trong đôi mắt mệt mỏi ông ta lại bạo tản ra một tia sáng vô cùng khiếp người.

Tộc quật khởi, đây là tâm nguyện lớn nhất của ông ta.

Các thành viên nhân tộc nhỏ yếu phía sau nghe thấy cuộc nói chuyện của mấy người ông cụ Nguyên Nha, khuon mặt mệt mỏi cũng mang theo chút hi vọng.

"Ca, ngươi nói tương lai huyễn tộc chúng ta thật có thể quật khởi ư?" Cô gái Hàn Y nhìn ca ca mình nhẹ giọng hỏi.

Đây là khát vọng lớn nhất trong lòng bọn họ, nhưng giờ đây chẳng thấy được tia hy vọng nào.

"Sẽ, nhất định sẽ." Thanh niên Hàn Triệt dùng sức gật đầu một cái, trên mặt cậu ta còn có mấy vết thương, áo giáp trước ngực bị một móng vuốt đánh trúng, lúc này trên mặt còn có một ít máu, hiển nhiên trước đó cậu ta đã bị thương.

Trong mắt các huyễn tộc có mang theo khát vọng, nhưng cũng có mê mang.

Tộc bọn họ từng hưng thịnh, nhưng sau đó suy bại, kéo dài mãi cho đến hiện tại.

Oành!

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên một luồng dao động khí thế khủng bố hạ xuống, lập tức bao phủ nơi này.

"Không ổn, là tộc Hạt Nguyên, tộc Vũ Hồn, tộc Xích Lân tam đại tộc!"

"Bọn họ lại đuổi tới rồi!"

Cảm nhận được luồng dao động khí thế này, rất nhiều thành viên huyễn tộc sắc mặt thay đổi.

Ông già Nguyên Nha cũng lập tức đứng lên, trên mặt tràn ngập vẻ nghiêm túc.

“Khụ khụ khụ!"

Lúc này bỗng nhiên ông ta lại ho khan kịch liệt, thậm chí trong miệng còn có máu tươi chảy ra, sai khi máu tươi này chảy ra, cả người trông càng uể oải hơn nữa.

"Ha ha, Nguyên Nha, sinh mệnh lực của ngươi thật đúng là ngoan cường, đến giờ vẫn chưa chết." Trong hư không, một giọng nói chói tai truyền tới.

Vút! Vút!

Sau đó phía xa lại có một rất nhiều bóng người nhanh chóng bay tới, những thân ảnh này giống như một dòng nước lũ vậy, trong thời gian ngắn ngủi gần như đã chiếm lĩnh toàn bộ hư không

Đặc thù của những thân ảnh này chia thành ba tộc, cầm đầu là ba vị cường giả.

Một cường giả trong đó toàn thân đen nhánh, trên mọc ra sừng cong, trên mặt mang theo bí văn màu vàng, ánh mắt cũng lộ ra màu vàng, thậm chí trên người còn có rất nhiều bí văn kỳ lạ, có từng tia ánh sáng màu đen tản ra.

Còn có một sinh vật khổng lồ loại giao long, trên người bao phủ bởi vảy màu đỏ, giống như là rắn vậy trực tiếp uốn lượn ở trong hư không.

Sinh mệnh thứ ba phần lên thân mình bọ lân giáp đen bao phủ, cơ thể gầy dài, cả khuôn mặt trông giống như yêu thú độc hạt.

Ba cường giả chia nhau đứng ở một phương, ở nơi đó còn có rất nhiều người sau lưng, ánh mắt bọn họ nhìn xuống rất nhiều thành viên huyễn tộc, trong mắt mang tia sáng khát máu.

Oành! Oành!

Dao động khí thế khủng bố tản ra, thậm chí hư không xung quanh cũng không chịu nổi dao động của những cường giả này, không ngừng sụp đổ.

Ba thế lực chính là tộc Vũ Hồn, tộc Xích Lân còn có tộc Hạt Nguyên tam đại tộc!

Trong đó cầm đầu tộc Vũ Hồn và tộc Xích Lân là đại đạo chi cấp ba chủ đạo chủ Nham Mặc và đạo chủ, Khôn Linh, mà tộc Hạt Nguyên là đại đạo chi chủ cấp hai đạo chủ Mộ Tề!

"Đạo chủ Nham Mặc, đạo chủ Khôn Linh. . . Các ngươi đúng là bám riết không tha huyễn tộc chúng ta." Ông già Nguyên Nha nhìn mấy người, lau máu tươi trên khóe miệng, sắc mặt vô cùng u ám nói.

"Ha ha, chỉ cần huyễn tộc các ngươi giao tất cả bảo vật ra, ta liền tha các ngươi, thế nào?" đạo chủ Nham Mặc cười to nói.

"Bảo vật tộc ta đã sớm thất lạc từ lâu, các ngươi muốn, trực tiếp đi tìm ma tộc mà đòi." sắc mặt Nguyên Nha lạnh như băng, rõ ràng lúc này trong mắt có vẻ chế giễu vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.