Chương trước
Chương sau
"Thực lực của Nhân loại Kiếm Ngân này còn không bằng mình, thế nhưng có thể ngăn cản được công kích của Mạc Cam Lâm?" Cách đó không xa, Linh Khuê Mộc vẫn luôn quan sát nơi này.

Dường như anh ta nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên, nói: "Trên người hắn nhất định có bảo vật!"

Chỉ có bảo vật cường đại mới có thể làm được như vậy.

Lúc này khuôn mặt Mạc Cam Lâm lạnh nhạt, không có một tia tình cảm, vung lên trường thương màu trắng bạc trong tay, tiếp tục đánh về phía Diệp Tinh.

"Nhân loại Kiếm Ngân, xem ngươi có thể ngăn cản được bao nhiêu lần?"

Cho dù Diệp Tinh có thể ngăn cản một lần, hai lần, nhưng mà còn có thể ngăn cản được vô số lần sao?

"Trốn!"

Lúc này Diệp Tinh căn bản không dám dừng lại, ý niệm duy nhất trong đầu chính là trốn.

Hiện tại dưới loại tình huống này, nói không chừng hắn và Tiểu Hắc sẽ đều phải nằm lại ở trong này.

Trường thương đánh úp lại, lại xẹt qua thân thể Diệp Tinh.

"Răng rắc!"

Lá mỏng màu đen trên người Diệp Tinh vỡ tan, hắn lấy Kiếm Hủy Nguyên và áo giáp Huyết Kiển ngăn cản công kích, năng lượng bên trong bị tiêu hao điên cuồng.

"Tiêu hao một phần ba." Sắc mặt Diệp Tinh khó coi.

Hắn vẫn luôn sử dụng tiết kiệm năng lượng của kiếm Hủy Nguyên và áo giáp Huyết Kiển, lúc trước tuy trải qua nhiều lần chiến đấu, nhưng mà tiêu hao không nhiều lắm, dù sao hắn cũng không cần phải thúc giục liên tục.

Nhưng mà hiện tại chỉ ngăn cản một chút, năng lượng của hai nửa bảo vật này đã tiêu hao nhiều như vậy.

Nhưng mà cũng chỉ có như vậy hắn mới có thể ngăn cản được công kích của Mạc Cam Lâm.

"Diệp Tinh, ta nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ bốn lần công kích." Bên trong nhẫn không gian truyền đến giọng nói ngưng trọng của Tiểu Hắc.

Lúc này nó cũng liều mạng, đây là đối thủ cường đại nhất mà nó và Diệp Tinh gặp được từ trước đến nay.

Đối mặt những cường giả khác bọn họ không cần lo lắng, nhưng mà đối mặt với cường giả trước mắt, bọn họ phải bùng nổ toàn bộ con bài chưa lật mới có thể ngăn cản một cách khó khăn.

"Bốn lần sao?" Sắc mặt Diệp Tinh nghiêm trọng, tiếp tục chạy trối chết.

"Phanh!"

Trường thương màu trắng bạc đánh úp lại, nhanh chóng va chạm với Diệp Tinh.

Dao động khủng bố từ nơi này phát ra, điên cuồng khuếch tán về phía xa.

"Đó là cường giả Bất Tử Cảnh vô địch Mạc Cam Lâm, còn có... Nhân loại Kiếm Ngân?"

"Mạc Cam Lâm đang đuổi giết nhân loại Kiếm Ngân."

"Trời ạ, ngăn được! Nhân loại Kiếm Ngân vậy mà ngăn cản được công kích của Mạc Cam Lâm! Thực lực của hắn thật mạnh!"

"Ngoại trừ mười cường giả Bất Tử Cảnh đứng đầu như Xà Mạc, Không Luân Càn, ai có thể ngăn cản chứ?"

Bên truyentop.net và truyentop.net. com, truyentop.net ăn cắp nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Những cường giả đang bay ở phía xa cảm ứng được dao động ở nơi này, liền tản ra linh hồn, nháy mắt thấy được tình cảnh nơi này, trong mắt bọn họ lập tức lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ.

Trong mắt những cường giả đang bay ở phía xa lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.

"Đi!" Bọn họ không dám do dự, nhanh chóng rời xa.

"Phanh!" "Phanh!"

Trong hư không, âm thanh va chạm khủng bố truyền đến.

"Phụt!"

Diệp Tinh phun ra một ngụm máu tươi, nhưng mà ngay sau đó hắn lại nhanh chóng tiến về phía trước.

"Tới rồi!"

Trong mắt Diệp Tinh tràn đầy vẻ điên cuồng, lúc này năng lượng của kiếm Hủy Nguyên, áo giáp Huyết Kiển đã tiêu hao hơn phân nửa.

Hơn nữa, Tiểu Hắc cũng bắt đầu lâm vào trạng thái suy yếu.

Mặc dù như thế, nhưng mà trong mắt Diệp Tinh lại mang theo một tia hi vọng, màng không gian đã ở ngay trước mắt.

"Ầm!"

Trước khi công kích của Mạc Cam Lâm đánh úp lại, kiếm Hủy Nguyên trong tay Diệp Tinh đột ngột đâm ra.

"Xoẹt!"

Trong nháy mắt hư không giống như run rẩy một chút, một cái khe thật lớn trực tiếp xuất hiện, khí lưu hỗn độn nhanh chóng tràn ra.

Toàn bộ thiên địa dường như cũng bị Diệp Tinh đâm ra một cái lỗ khổng lồ.

"Răng rắc!"

Dường như bên tai truyền đến một tiếng vang vỡ nát, khắp thiên địa như bị vỡ tan.

"Tiểu Hắc!" Thấy thế, trong mắt Diệp Tinh lập tức lộ ra hi vọng, vội vàng gọi.

Tiểu Hắc muốn bay ra, mang theo bảo vật của hắn rời đi.

Diệp Tinh không sợ ngã xuống, nhưng mà sau khi hắn ngã xuống thì toàn bộ bảo vật trên người sẽ hoàn toàn mất đi, một khi mất đi, thực lực của hắn sẽ đột ngột giảm xuống.

"Bài trừ không gian phong tỏa của ta?" Sắc mặt Mạc Cam Lâm lạnh nhạt, cũng không có gì thay đổi.

"Đáng tiếc chỉ một đòn công kích, thời gian duy trì cũng quá ngắn, cũng không thể gây nên tác dụng gì."

"Ngưng!"

Sau khi một giọng nói lạnh nhạt vang lên, ngay sau đó khắp thiên địa xuất hiện một nhà giam khổng lồ, mắt thường có thể nhìn thấy được, ánh sáng màu trắng lập lòe, cảm giác vô cùng nhu hòa, nhưng mà ánh sáng nhu hòa này lại làm cho một chút hi vọng trong mắt Diệp Tinh vỡ nát.

Xoạt!

Chiến thương màu trắng bạc đánh úp lại, lại đi tới trước người Diệp Tinh.

Tiếng vỡ nát vang lên, lá mỏng màu đen trên người Diệp Tinh bị đánh tan, đồng thời thương mang hoàn toàn va chạm với kiếm Hủy Nguyên và áo giáp Huyết Kiển của Diệp Tinh.

"Răng rắc!"

Lại là tiếng vỡ nát vang lên, nhưng lần này là liên tục.

Diệp Tinh nhìn lại, trên thân kiếm Hủy Nguyên của hắn xuất hiện từng vết nứt, sau khi những vết nứt này xuất hiện liền bắt đầu nhanh chóng lan tràn.

Mà áo giáp Huyết Kiển của hắn cũng vậy, bên trong không còn một tia năng lượng nào.

Dưới sự công kích của chiến thương màu trắng bạc, áo giáp Huyết Kiển bắt đầu rạn nứt từng chút một.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.