Sự kiện đó hoà trong cảm xúc khó quên, sâu đậm trôi qua được một tuần, cơ thể Hạ Nhi cũng dần có sức lực vì sự chăm sóc quá kỹ càng của mọi người. Cô đã có thể tự mình bước đi, hôm nay Kỳ Đông đến thăm, Hạ Nhi bất chợt nhìn xuống tay anh, đột nhiên nhớ ra lúc cứu mình cậu bị móng vuốt quào trúng nhưng giờ làn da rất lành, không tì vết. Có lẽ Cha Vương đã chữa trị cho anh trọn từ A đến Z!
Kỳ Đông điềm tĩnh, hỏi Hạ Nhi mấy điều thắc mắc bữa giờ: Anh tò mò, tại sao Linh Vương là cha của em vậy Hạ Nhi?
Cô gãi nhẹ mặt trả lời: Ừm… Lí do tại lúc em phạm phải điều cấm, đáng lẽ nửa linh hồn còn lại của em cũng xuất ra đi đầu thai từ lâu rồi á. Có cái cha Vương suốt năm đó không nỡ lấy, ngược lại còn bảo rằng muốn nhận em là con gái. Cha nói chốn Thiên Linh nơi dành cho những người mang mối hận muốn trọng sinh đó, đa phần đều trưởng thành chỉ có em là nhỏ nhất… cha thấy thương cho sự nghiệt ngã ở trần gian nên nhận em là con gái!
Kỳ Đông gật gật đầu, bởi vì chốn Thiên Linh vừa kể quả thật rất khó tin rằng nó còn tồn tại. Thế giới đúng là có nhiều kì bí khó giải mã!
- Anh còn một câu hỏi, anh… đã thấy toàn bộ kí ức của em nhờ tiểu bánh bao hồng hào nào đó báo mộng… sao em lại giấu? Ít nhất nói ra cũng được mà?
Hạ Nhi buồn sầu đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-lai-bao-ve-gia-dinh-cua-toi/3505327/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.