Cảm xúc vợ chồng Lục Cảnh cùng các anh trai vỡ oà tuôn trào giọt lệ, họ nháu nhàu lao vô ôm chầm Hạ Nhi… điều mà suốt mấy năm qua chờ đợi mỏi mòn trong hy vọng lẫn vô vọng!
- Cảm ơn trời đất, cảm ơn Kỳ Đông! Hạ Nhi… ba mẹ chỉ mong chờ con tỉnh như vầy thôi! Xin lỗi vì không bảo vệ được con!
Các anh trai thì thào xúc động: Hạ Nhi các anh cũng vậy, bao năm vắng bóng công chúa nhỏ… bọn anh hầu như cảm thấy mọi thứ đều tẻ nhạt! Em tỉnh rồi tụi anh thật sự không biết giãi bày làm sao!!!
Hạ Nhi dù cơ thể chưa hồi phục sức lực do nằm một chỗ trong thời gian dài nhưng cô vẫn ráng vỗ về gia đình trân quý của mình. Cuối cùng sứ mệnh trọng sinh bảo vệ gia đình đã hoàn thành, giờ đây có thể yên tâm rũ bỏ vết thương lòng và nỗi ám ảnh đeo bám bấy lâu, sống hạnh phúc vô lo vô nghĩ như đứa trẻ cùng họ! Căn phòng rộng lớn lạnh ngắt bỗng nhiên ấm áp lạ thường, cảm xúc hạnh phúc hoà vào ánh nắng tan chảy con tim mệt mỏi của nhà Lục gia. Vợ chồng Lẫm Việt và nhà Lục Cảnh cực kỳ cảm thán công lao của tam thiếu gia Hoắc gia, đúng là “tài không đợi tuổi” Lục Cảnh đứng lên bèn nói:
- Thay mặt Lục gia, cảm ơn cháu rất nhiều thiếu gia nhỏ! Ơn này Lục gia sẽ mãi không quên và cháu cần gì thì cứ nói, ta sẽ đưa hết dù là cả gia sản!
Kỳ Đông tự dưng đỏ mặt nhìn Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-lai-bao-ve-gia-dinh-cua-toi/3505326/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.