Căn phòng tràn ngập sát khí, ánh mắt mà Khương Ly vứt cho Lâm Huyền Du chỉ có thù hằn và chán ghét đến cực điểm.
Bảo sao trái đất thật tròn, vừa dừng chân nghỉ ngơi đã gặp cô. Còn tưởng là thiên kim nhà nào hống hách như vậy, hóa ra là đồ rách nát ở đây làm tên sai vặt cho La Mỹ Tuệ.
Người như Khương Ly sao có thể dễ dàng bảo qua cho người đã khinh dễ mình?
Khương Ly từ từ đứng lên, hai tay chống nạnh đi về phía cô: “Còn tưởng là ai, hóa ra là tiểu rách nát nhà cô.”
Tiểu rách nát?
Cô ta bảo ai là tiểu rách nát?
Lâm Huyền Du vẻ mặt chưa hiểu gì, ngây ngô hỏi lại: “Cô bảo tôi đấy à?”
Khương Ly bị chọc tức đến hộc máu, hai tay nắm chặt đến chảy máu. Cô ta là đang mắng cô, vậy mà cô lại hỏi có phải mắng cô không. Lại còn là giọng điệu ngây thơ, trắng sáng kia.
Từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, chưa bao giờ Khương Ly cảm thấy mình bị hạ thấp như vậy.
Cô ta gắt gao gầm lên: “Không nói với cô còn có thể nói với ai?”
Lâm Huyền Du chỉ về phía La Mỹ Tuệ, thản nhiên đáp: “Cô ấy.”
Khương Ly không còn gì để nói, im lặng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt cô.
La Mỹ Tuệ cảm thấy tình thế không ổn liền đỡ Khương Ly xuống ghế ngồi rồi quay đầu chỉ trích Lâm Huyền Du: “Cô còn không mau xin lỗi Khương Ly tiểu thư.”
Khiến cho La Mỹ Tuệ này giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tong-tai-cung-sung-co-vo-khong-ngoan/2724501/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.