Dương Hàn Phong muốn đưa Lâm Huyền Du về nhà mình. Nhưng cô từ chối và muốn quay về trường.
Ngày mai cô có chuyện muốn làm nên anh cũng không ép liền đưa Lâm Huyền Du về trường.
Trước khi cô xuống xe liền bị Dương Hàn Phong nắm lấy cổ tay trắng nõn. Lâm Huyền Du quay đầu lại nhìn, bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Huyền Du khó hiểu: "Sao vậy?"
Anh mím môi: "Bao giờ em về nhà cùng với tôi?"
Hóa ra là chuyện này.
Cô nhíu mày, đủ cảm xúc xen lẫn vào nhau: "Cuối tuần."
Dương Hàn Phong gật đầu vui vẻ: "Được. Cuối tuần tôi đến đón em."
Lâm Huyền Du về ký túc xá trước giờ đóng cửa. Vừa bước vào liền bị Hàn Khuyết Băng nhảy ra chặn đầu hỏi chuyện.
Cô chỉ có thể ấp a ấp úng nói vài chuyện cho qua. Hàn Khuyết Băng mà biết cô kết hôn với Dương Hàn Phong không biết sẽ xảy ra thảm họa gì nữa. Lâm Huyền Du nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ngày hôm sau cô đến gặp giáo sư Lương. Trong văn phóng đang là giờ nghỉ trưa, lưa thưa chẳng có mấy bóng người. Cô cũng không quan tâm mà đến chỗ lão Lương.
Lão Lương là giáo sư có tuổi, trong trường tiếng nói cũng rất lớn. Nếu đã coi trọng ai thì sẽ rất chiếu cố. Lâm Huyền Du hôm nay gặp lão Lương là vì dự án của Dương thị kia cô cũng muốn tham gia.
Lâm Huyền Du bước lại gần bàn làm việc của lão Lương, khuôn mặt tươi cười tự tin: “Lão Lương.”
Lão Lương ngẩng đầu, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tong-tai-cung-sung-co-vo-khong-ngoan/2724452/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.