Lâm Huyền Du mặc áo sơ mi trắng lệch một bên lộ ra vai nhỏ trắng muốt. Quần tây đen dài qua mắt cá làm tôn dáng vẻ cao ráo của cô. Ba vòng đầy đặn, vòng nào ra vòng nấy, eo nhỏ một tay có thể ôm trọn.
Lâm Huyền Du tuy không trang điểm nhưng cũng đủ khiến người khác nhìn không chớp mắt.
Minh Hạo Kỳ bị mù hay sao mà trước giờ lại không nhận ra cô quyến rũ như vậy?
Lại ngu ngốc chạy theo Lâm Tư Tuyết?
Lâm Tư Tuyết sao? Còn không bằng một góc chân của Lâm Huyền Du!
Minh Hạo Kỳ nhìn cô, trong mắt là tia không nở: "Du Du em nghe anh nói. Chúng ta quay lại được không?"
Sau khi chia tay với anh ta sao cô lại có thể đẹp đến vậy?
Lâm Huyền Du hất tay anh ta ra, cô cười nhạt, trong mắt đều là tia nhễu cợt: “Thế nào? Đàn anh Minh, anh hối hận rồi sao?”
Rõ ràng chỉ là một câu nói nhưng tính áp đảo lại rất cao. Minh Hạo Kỳ rùng mình, vẫn không từ bỏ ý định: “Chúng ta quay lại đi Du Du, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em!”
Lâm Tư Tuyết nghe xong liền nghiến răng, cô ta cắn môi đến trắng bạch. Mặt mày nhắn nhó, chạy đến ôm tay Minh Hạo Kỳ: “Kỳ ca ca, anh…”
Ngực của Lâm Tư Tuyết dán chặt vào cánh tay anh ta. Lâm Huyền Du cảm thấy chẳng có gì hay liền rời đi.
Minh Hạo Kỳ với tay theo: “Du Du…”
Lâm Huyền Du xuống siêu thị gần trường mua nước, cô vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tong-tai-cung-sung-co-vo-khong-ngoan/2724450/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.