"Sao lại không có? Anh là để trưng à?"
Lâm Huyền Du ngẩng đầu nhìn Dương Hàn Phong. Khuôn mặt anh âm trầm, đuôi mày nhíu chặt, môi mỏng mím lại. Rất đẹp nhưng cũng rất lạnh lùng.
Cô ngẩng ngơ, nhớ ra liền ho khan vài tiếng rồi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đều là ngây thơ, giọng ghét bỏ: "Không phải vậy sao?"
Dương Hàn Phong không vui: "Em quá đáng."
Cuối cùng vẫn là ra ngoài ăn, anh đưa cô đến một toàn cao ốc cao. Lâm Huyền Du nhận ra đây là nơi đắt giá nhất Hạ thành, người giàu có khác, ăn một bữa cơm cũng không thể tầm thường.
Dương Hàn Phong kéo cô bước vào, nhân viên phụ vụ xếp hai hàng, cúi đầu mỉm cười.
"Hoan nghênh quý khách!"
Hai người chọn một phòng riêng rồi bắt đầu dùng bữa. Lâm Huyền Du không thèm nể nang anh, tự nhiên ăn như ở nhà.
Bộ dáng ăn uống của cô vô cùng lạ mắt, ăn hết món này tới món kia, hai má phồng to đáng yêu vô cùng. Nước sốt dính nơi khóe miệng cũng đặc biệt nổi bật.
Anh bật cười, cầm giấy lau miệng cho cô: "Ăn nhanh như vậy làm gì?"
Lâm Huyền Du đỏ mặt, đem đồ ăn nuốt xuống bụng sau đó mới từ tốn nói: "Cơ hội ngàn năm có một. Tôi phải ăn cho thật no, sau này không thể quay lại cũng sẽ không hối tiếc. Huống chi đồ ăn ở đây ngon như vậy, có no bể bụng tôi cũng cam lòng."
Đồ ăn ngon lại nhiều. Trước kia cô sẽ không bao giờ dám đến đây, quá tốn tiền.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tong-tai-cung-sung-co-vo-khong-ngoan/2724445/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.