Lương Doanh gật đầu, ôm áo khoác và túi xách nhỏ lại gần anh.
Bỗng nhiên anh nghe cô rất nhỏ hỏi: “Không chuẩn bị gì sao?”
Chuẩn bị cái gì nữa?
Mục Thanh ban đầu vừa nghe thì không hiểu. Nhưng ngay khi trong đầu anh hiện lên câu hỏi kia xong, đối diện với ánh mắt hơi ngượng ngùng hiếm hoi của người con gái thì anh lại hiểu mất rồi.
Thấy anh cười đầy ẩn ý nhìn mình, Lương Doanh bồn chồn mi rũ càng sâu. Sau đó tự cho là mình giả bộ vô cùng tốt, tự nhiên lái sang chuyện khác: “Nên đi chưa?”
“Đi thôi.”
Mục Thanh mím môi nhịn cười, đáp xong, trước khi cô kịp phản ứng đã vượt lên trước, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô chậm rãi lôi kéo đi ra ngoài cửa.
Lương cô nương như cô vợ nhỏ xấu hổ bước nhỏ đi theo.
Xe đưa bọn họ một đường từ nội thành, chạy gần đến khi sắp chạy ra ngoại thành mới rẻ vào một khu biệt thự cực kỳ xa hoa.
Họ đi qua một cái cổng có bảo vệ trông coi hai bốn trên bảy, lại chạy sâu vào trong, đến khi dừng lại trước một căn nhà hai tầng nhỏ nhắn đến khó tưởng. Từng dây hoa hồng leo ôm trọn mặt tường bên ngoài, bên trên nở từng bông hoa hồng tiểu li ti màu đỏ rượu vô cùng xinh đẹp, ướt át.
Xung quanh căn nhà là khu vườn lớn, biệt thự nhỏ lại thành ngôi nhà cổ tích trong rừng, bất giác mang theo màu sắc kỳ bí khá tả.
Không khí trong lành thanh mát khác hẳn mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3463581/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.