“Mẹ, sao ngài lại tới đây giờ này? Đã ăn cơm chưa?”
Người bình tĩnh lại đầu tiên là Mục Thanh. Anh nhanh mắt liếc Lương Doanh một cái rồi thẳng lưng đúng mực nhìn bà hỏi.
Không thấy có chút chột dạ nào.
Sếp giỏi! Giang Tiềm âm thầm cho anh một ngón tay giữa.
Con giỏi! Thằng nhóc thúi! Mục phu nhân cũng không kém.
Ngoài mặt bà không chút biểu hiện, chỉ im lặng nhìn hắn một cái như thể đang nói lát tôi xử anh sau, rồi trực chỉ Lương Doanh đang ngồi ở trên ghế. Khí thế mười phần mạnh mẽ đủ để dọa chạy một đám phụ nữ chỉ được cái mẻ, còn mang ý đồ bất chánh với cái ghế sếp tổng phu nhân của con trai bà.
Ồ?
Nhưng đợi bà nhìn xem biểu hiện của Lương Doanh rồi lại không nhịn được kinh thán một tiếng trong lòng.
Lúc đó Lương Doanh đã đứng dậy, không có hoảng sợ như ai cũng nghĩ, bình tĩnh ung dung đứng đó, tư thái như u lan, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Mặc dù sự lạnh nhạt như một biểu hiện cơ bản nhất vẫn đầy đủ bày ra tại đó.
Chẳng lẽ bà đoán sai rồi? Mục phu nhân nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng không khỏi tự hoài nghi mình.
Hay là thằng nhóc thúi kia chưa đuổi được người tới tay???
Vậy cũng quá không có tiền đồ rồi!!
Mục Thanh không biết mẹ mình đang bổ não cái gì. Anh ngay tại lúc bà biểu hiện muốn ra oai phủ đầu với con dâu đã đi tới, như vô tình hay cố ý mà che đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tinh-noi-bien-the/3457448/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.