Nghe Trầm Lục nói như vậy, Liên Mạn Nhi cũng không có gì để nói nữarồi, lời Trầm Lục nói đúng là sự thật. Ở phủ Liêu Đông, bàn về Phú quý, không có người nào có thể bì kịp được Trầm gia.
“Nàng hoàn toàn không cần lo lắng. . . . . . . Nhà nàng từ xưa tớinay vừa làm ruộng vừa đi học, lại có cổng chào ngự tứ, chức quan ngự tứ, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều từ con đường khoa cử dần dần bước vào sĩ,mặt khác, ở phủ Liêu Đông chúng ta, thậm chí cả Đại Minh triều, cũngchưa có cái gì so sánh rõ ràng được với cái này trân quý. Chúng ta chính là môn đăng hộ đối.” Trầm Lục vừa cười vừa nói.
Những lời này, đương nhiên hơn phân nửa là thật tình, nhưng cũng do Trầm Lục bên trong có ý lấy lòng Liên Mạn Nhi mà nói.
Trầm Lục đã nói chuyện cùng làm việc đến trình độ này, tựa hồ căn bản cũng không muốn làm cho Liên Mạn Nhi cự tuyệt. Hơn nữa, bình tĩnh màxem xét, thật muốn cự tuyệt sao?
Bất kể ngoài miệng nói như thế nào, Liên Mạn Nhi không thể lừa gạtchính bản thân mình, nhân phẩm, bộ dáng, cùng tính tình của Trầm Lục,tất cả đều làm cho Liên Mạn Nhi yêu thích cùng thưởng thức. Nếu như,thân phận Trầm Lục không tôn quý như vậy, không đặc thù như vậy, giờphút này Liên Mạn Nhi căn bản là sẽ không có một chút do dự nào. Thậmchí, bởi vì duyên phận lúc trước của hai người, Liên Mạn Nhi có lẽ cũngcó thể chủ động thúc đẩy chuyện này.
Mặc dù, thân phận Trầm Lục làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/753513/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.