Edit: Mai Nguyen Beta: Tiểu TuyềnTrầm Lục biểu lộ tâm ý của mình như vậy, làm cho Liên Mạn Nhi khôngcó cách nào né tránh. Muốn cùng Trầm Lục sống bên nhau đến bách niêngiai lão sao? Liên Mạn Nhi đã sớm biết, ở niên đại này, chỉ có một con đường để lựa chọn là nhất định phải gả cho người ta, sau đó an phận sinh con dưỡngcái. Có thể nói, đây chính là con đường duy nhất mà niên đại này chophép mình đi. Vì vậy, không phải Liên Mạn Nhi không chuẩn bị tinh thầntừ trước. Liên Mạn Nhi không có cách nào thay đổi thực tế, như vậy chỉcó thể cố gắng đi thích ứng với thực tế này. Đối với phu quân tương lai, nhà chồng tương lai, còn có cuộc sống hôn nhân trong tương lai, Liên Mạn Nhi cũng không phải là không có suy nghĩ qua. Yêu cầu của bản thân cũng không cao, đối với phu quân nàng chỉ yêu cầu là một người tốt, tương lai chỉ cần nhà chồng đứng đắn, thiệnlương, làm người có quy tắc. Về phần cuộc sống sau khi cưới, chỉ cầnbình bình đạm đạm sống qua ngày là tốt rồi. Bất kể ở niên đại nào, tình yêu cũng là một thứ xa xỉ, tuy muốn nhưng không thể cầu. Có được nó dĩ nhiên là may mắn, nếu không có được cũngphải cố mà sống tiếp. Liên Mạn Nhi nghĩ muốn một cuộc sống an an ổn ổn,kiện kiện khang khang, làm hết sức mình chỉ mong có cuộc sống lâu dàimột chút, cũng ở trong tháng năm dài dằng dặc, nàng và phu quân tươnglai có thể cùng bồi dưỡng từng chút tùng chút một, tình cảm đó so vớitình yêu hay cái gì khác đều mạnh hơn, nó hơn ở chỗ trong đó còn có thân tình ấm áp. Mình làm người tốt, sẽ tìm một người tốt, cuộc sống chỉ cần có trụcột căn bản bình thản mà an ổn. Nếu như là người này, hắn với nàng cũngkhông phải là người hoàn toàn xa lạ, nếu như nàng cùng hắn có thể có một chút chủ đề chung, cùng chung yêu thích, nếu như nàng cùng hắn có thểđủ thưởng thức lẫn nhau trong vậy thì càng tốt hơn. Nhiều hơn nữa, Liên Mạn Nhi không dám suy nghĩ tới. Dù sao, cái niênđại này, hôn nhân là chuyện kết hợp giữa hai họ, lời cha mẹ chính làmệnh, không thể tự mình định chung thân. Một khắc khi hai vợ chồng nânglên khăn voan đêm động phòng hoa chúc, chính là tình huống lần đầu tiêngặp mặt, chuyện này rất là phổ biến. Chẳng qua đó chỉ là hình thức đểduy trì hôn nhân, có người cả đời đồng sàng dị mộng cũng không phải làthiếu. Liên Mạn Nhi hiện tại không dám nghĩ quá nhiều, bởi vì hi vọng cànglớn, thất vọng càng nhiều. Mọi người đều như vậy mà sống, rất nhiều thời điểm do không thể đạt được như ước nguyện, rất dễ dàng sinh ra oán hận. Nhưng nếu như mang tâm bình tĩnh, cố gắng sống tốt cuộc sống, ngược lại dễ dàng nhận được hạnh phúc cùng thỏa mãn. Ở thời điểm Liên Mạn Nhi suy nghĩ đến những thứ vấn đề này mà nói,Trầm Lục cùng Trầm gia cho tới bây giờ cũng chưa từng tiến vào trongphạm vi suy nghĩ của nàng. Nhưng mà Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Trầm Lục. Lúc này Trầm Lục,đang chuyên chú nhìn nàng, đợi chờ đáp án của nàng. Từ trên tay hắntruyền đến nhiệt độ tựa hồ càng ngày càng cao. Nhìn dáng dấp, biểu hiệncủa Trầm Lục hiện tại chỉ có một câu để hình dung đó là “có chí thìnên”. Từ trước tới nay Liên Mạn Nhi chưa từng xem Trầm Lục và Trầm gia nhưnhững nhân tuyển có thể được chọn, cách nói này, ở một thời gian ngắnlúc trước là hoàn toàn chính xác. Vô tình cứu Trầm Lục, từ đó kết duyêncùng Trầm Lục và Trầm gia, từ Trầm Lục và Trầm gia đạt được sự giúp đỡkhông nhỏ, nhưng nàng cũng giúp Trầm Lục và Trầm gia không ít việc. Liên Mạn Nhi từ lúc bắt đầu vẫn cố ý, cố gắng bảo trì quan hệ hài hòa cùngTrầm Lục và Trầm gia, nhưng cũng giữ vững một chút khoảng cách. Làm Liên Mạn Nhi có phát hiện ngoài mong đợi là nàng cùng Trầm Lụcthế nhưng rất hợp. Trên người Trầm Lục có thật nhiều phẩm chất khiếnLiên Mạn Nhi phải thưởng thức, nhưng bởi vì thân phận Liên Mạn Nhi cùngTrầm Lục quá khác biệt, trong đầu Liên Mạn Nhi cũng từng có ý niệm muốncùng Trầm Lục làm bằng hữu chân chính, nhưng cũng chỉ là ý nghĩ chợt lóe rồi biến mất. Vì vậy, trong lòng nàng hơi có chút tiếc nuối, nhưng thực tế luôn bắt người ta phải đối mặt, hơn nữa càng sớm càng tốt. Trầm Lục bên kia nhiều lần cố ý lấy lòng, trong nội tâm, thậm chí tại trước mặt thế nhân cũng đối với nàng đặc biệt không kiêng kỵ. Hơn nữa,bắt đầu từ lần ngắm tuyết ở Phượng Hoàng Lâu, Trầm Lục còn đối với nànglàm ra đủ loại ám hiệu mập mờ. Nhất cử nhất động này của Trầm Lục. Ý tứ càng ngày càng rõ ràng, làmcho nàng càng ngày càng không có cách nào tránh né, chỉ có thể từng bước từng bước chính diện đối mặt cùng hắn. Mà hôm nay, lại “Vô tình gặp được” tại núi Cửu Vân. Lần này vô tìnhgặp được, hiển nhiên là do Trầm Lục tỉ mỉ an bài. Bây giờ nếu như MạnNhi còn không hiểu rõ, thì chính là người không có đầu óc. Bắt đầu từ vô tình gặp được. Mỗi một bước đi đến tận bây giờ, tất cả đều là do mộttay Trầm Lục cố ý an bài. Hôm nay Trầm Lục biểu lộ tình cảm, cũng khôngphải chỉ là hành động nhất thời, mà là tâm tư thâm thúy, có tính toántrước, là cử chỉ nước chảy thành sông. Liên Mạn Nhi nghĩ tới đây, đột nhiên nhớ lại lúc trước khi Liên lãogia tử qua đời, người một nhà của nàng lúc đó đều ở phủ thành, có mộtngày Trầm Lục kêu Liên Thủ Tín đi qua nói chuyện riêng, sau khi Liên Thủ Tín trở về đã cùng Trương thị làm ra đủ loại biểu hiện kỳ dị. Sau đónữa, Liên Thủ Tín và Trương thị, nhất là Trương thị, tựa hồ đối với Trầm Lục càng thêm cẩn thận chú ý rất nhiều. Mà hai năm nay, hai người cũngkhông có gấp gáp tính đến chuyện chung thân đại sự của nàng. Trong hai năm này, không phải là không có ai vội vã tới cửa làm maicho nàng. Tuy Liên lão gia tử vừa qua đời, nói rằng dù không tiện đínhhôn, thành thân sớm, nhưng song phương nói chuyện ngầm hiểu với nhau,định hôn sự trước rồi cũng không phải là chuyện không tốt. Liên Mạn Nhi chợt nhớ tới, bởi vì hiếu kỳ của Liên lão gia tử, làmcho nàng không nghĩ đến vấn đề khác. Mà bây giờ, đem tất cả từng việctừng việc liên hệ vào với nhau, chân tướng sự tình dần dần đều thôngsuốt. Nhất định là thời điểm ở phủ thành lần đó, Trầm Lục đã nói choLiên Thủ Tín. Liên Thủ Tín nói cùng Trương thị, chính là e ngại thânphận Trầm Lục, mới không vội vã đính hôn cho nàng. Mặc dù Ngũ Lang so với Liên Mạn Nhi còn lớn hơn vài tuổi, nhưng congái cùng con trai khác biệt, tình huống để muội muội đính hôn trước diễn ra rất nhiều, thậm chí ở trước lúc ca ca thành hôn, liền cho muội muộigả ra ngoài. Trầm Lục người này. . . . . . Liên Mạn Nhi không khỏi khẽ nhíu mày. “Lục gia, ngươi là. . . . . . Lúc nào. . . . . . Có cái. . . . . . Ý nghĩ này?” Liên Mạn Nhi lại hỏi. “À. . . . . .” Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi, không lập tức trả lời.Hiện tại hắn rất thích nhìn bộ dạng Liên Mạn Nhi xấu hổ. Lúc nãy thổ lộtrước mặt nha đầu này, hắn vốn muốn làm cho ngượng ngùng không thôi. Nếu là nữ hài tử khác, lúc này chỉ sợ trừ bỏ việc gật đầu đồng ý, thì nóikhông ra những lời nói khác. Mà Liên Mạn Nhi cùng ở thời điểm ngượngngùng, lại vẫn có thể trấn tĩnh bản thân hỏi hắn vấn đề như vậy. Hắn nhìn trúng người này, quả nhiên không phải là những thứ dung chi tục phấn kia có thể so sánh bằng. “Lục gia, người đã nói, cho tới bây giờ người chưa bao giờ lừa gạtta.” Liên Mạn Nhi thấy Trầm Lục ồ một tiếng nhưng không nói lời nào nữa, liền sâu kín nói, “Vậy bây giờ người không phải là đang dụ dỗ ta chứ?” Tiểu nha đầu này đang cùng hắn đùa bỡn tâm cơ, hơn nữa còn phải dẫmlên trên đầu của hắn, Trầm Lục nghĩ nghĩ. Nhưng mà, nhìn gò má phấn hồng trên mặt Liên Mạn Nhi, cùng ánh mắt to đen lúng liếng, giờ phút nàyTrầm Lục cũng chỉ có thể cam tâm tình nguyện chịu thiệt thòi. “Không chỉ hiện tại, sau này ta cũng sẽ không lừa gạt nàng.” Trầm Lục liền nói, mang theo giọng nói cùng thần thái cực kỳ trịnh trọng. Liên Mạn Nhi tựa hồ bất giác mãn nguyện, nhấp nhấp miệng, nụ cười dần dần hiện lên hai gò má. “Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt,” Trầm Lục thấy Liên Mạn Nhi mỉm cười, lúc này mới tiếp tục nói tiếp, “Là lần đó ở trong núi, ta liền nghĩ,sau này sẽ đón nàng vào phủ.” “A?” Liên Mạn Nhi nhìn sâu vào mắt Trầm Lục, giọng nói có một chútđắc ý cùng ý vị nguy hiểm. Đón nàng vào phủ, dùng cái từ đón này, ngaylúc đó Trầm Lục nghĩ như thế nào, không nói cũng hiểu. Trầm Lục là người thông minh bực nào, đương nhiên cũng đoán được Liên Mạn Nhi nghĩ như thế nào, theo bản năng nâng lên một cái tay, ngón trỏ ở trên mũi nhẹ nhàng mà xoa xoa. Động tác này của Trầm Lục, cực ít cóngười nhìn thấy. Đây là thói quen khi còn bé, ở trước mặt phụ thân cùngtổ phụ, Trầm Lục mới có thể làm ra động tác như thế này. Từ sau khi Trầm Lục đến tuổi thành niên, rất ít làm động tác này. Vì vậy, cũng ít cóngười biết, động tác này, đại biểu cho Trầm Lục đã có chút ít khẩntrương. “. . . . . . vậy sau đó làm sao lại không. . . . . . Đón. . . . . .Vào phủ vậy?” Liên Mạn Nhi tiếp theo lại hỏi, khẩu khí cố ý nhấnmạnh chữ đón. “Khi đó ta không có quyền quyết định, trong nhà còn có trưởng bối,đều có chút không quá an ổn. Khi đó, ta nghĩ. . . . . .” Trầm Lục nóiđến đây, liền dừng lại một chút, đem câu nói sắp nói ra đến cửa miệngnuốt xuống, tránh lại chọc cho người hắn yêu không vui, “Nếu như lúc đónàng vào phủ, ta lo lắng sẽ làm nàng bị ủy khuất.” Bởi vì không muốn để cho Liên Mạn Nhi vừa vào phủ sẽ phải đối mặt với những chuyện phức tạp trong trong ngoài ngoài, Trầm Lục mới trì hoãn ýmuốn an bài cho Mạn Nhi vào phủ. Liên Mạn Nhi có ân cứu hắn, hắn đối với Liên Mạn Nhi cũng có hảo cảm, hắn hy vọng có thể cho Liên Mạn Nhi mộthoàn cảnh tốt nhất, mà không phải chỉ đơn giản là đón nàng vào phủ, chonàng một cái danh phận, cho nàng cẩm y ngọc thực, cho rằng như vậy là đã hoàn lại phần ân tình này. Không thể không nói, Trầm Lục bề ngoài tuy luôn tỏ ra lạnh lùngnghiêm túc, nhưng bên trong vốn là một người ôn nhu, trọng tình trọngnghĩa. Liên Mạn Nhi tất nhiên biết điều này, đây cũng là điều làm cho nàngtừ lúc bắt đầu đã đối đối với Trầm Lục có cái nhìn khác, cũng là nguyênnhân nàng thật tâm thân cận với Trầm lục. “Sau đó, chúng ta lại gặp mặt ở trấn trên, lần đó, vốn là có thể,nhưng bởi vì lần chạm mặt đó, ta liền dập tắt ý niệm này trong đầu.”Trầm Lục lại nói. Hai người đồng thời hồi tưởng lại tình hình gặp mặt lần thứ hai ởtrấn Thanh Dương, lần gặp lại đó, nói thật, Trầm Lục vốn dĩ là kim quang lòe lòe, tinh thần cực tốt, đối với những hành động cùng biểu hiện khóhiểu của Liên Mạn Nhi hắn không quá nắm chắc. Mấy người tỷ muội bọn họ,lại dám cả gan cùng ác bá ở trên chợ đánh nhau một trận. Cũng chính làlần gặp mặt này, Trầm Lục bỏ đi ý định tính toán muốn đón Mạn Nhi vàophủ. Cũng không phải là hắn đối với Liên Mạn Nhi không hài lòng, mà ngượclại, thông qua lần tiếp xúc này, hắn đối với Liên Mạn Nhi càng ngày càng thêm thích thú. Hắn không nghĩ đón nàng vào phủ nữa, mà mơ hồ cảm thấy, Liên Mạn Nhi có thể làm được nhiều thứ tốt hơn, cũng xứng đáng nhậnđược thứ tốt hơn nữa. Hắn muốn an bài cho Liên Mạn Nhi thật tốt, bởi vìtrên người nha đầu này có cái loại khí chất để cho hắn phải thưởng thứcvà mê muội. Lần này, Trầm Lục bỏ qua ý muốn đón Mạn Nhi vào phủ, nhưng lại quyếtđịnh một chủ ý khác, muốn tiếp tục tìm hiểu và gặp mặt Liên Mạn Nhinhiều hơn nữa, dùng nhiều thời gian để chú ý tới nha đầu này. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, thế nhưng hắn đã thích đến trìnhđộ muốn kết hôn cùng Liên Mạn Nhi, Trầm Lục có chút nói không rõ lý dotại sao lại như thế. Nếu như nói là hắn từng bước từng bước đem Liên Mạn Nhi đưa vào trong lòng hắn, nhưng Liên Mạn Nhi cũng không phải chỉ cóđơn giản như vậy, hắn chỉ là không để ý một chút xíu là nàng liền baophủ lấy toàn bộ trái tim của hắn. Phảng phất như là cơn mưa xuân, bao trùm lên mọi vật trong âm thầm,thời điểm ngươi bỗng nhiên phát hiện, thì tình cảm đã càng lún càng sâu. Khó có được là, một người như Trầm Lục cũng có lúc không thể nào nóirõ ràng chuyện tình cảm. Nhìn Trầm Lục quấn quýt, đông một câu, tây mộtcâu, giống như một thiếu niên chưa trải qua chuyện đời, mặt mày Liên Mạn Nhi càng ngày càng thêm nhu hòa, trong lòng cũng hiện lên càng nhiềumật ngọt. “Ta biết rồi.” Cuối cùng, vẫn là Liên Mạn Nhi nói một câu, cứu Trầm Lục ra khỏi tình cảnh bối rối. Trầm Lục thở phào nhẹ nhõm, nghĩ nghĩ, nhìn Liên Mạn Nhi, đối với câu trả lời hắn mà nói coi như mãn ý, như vậy có phải hay không nên đáp ứng hôn sự này. “Mạn Nhi, nàng chỉ cần gật đầu, những chuyện khác, hết thảy đều có ta.” Trầm Lục liền nói. Trầm Lục có thể nói là một người có bản lãnh, là một nam nhân có đảm đương, Liên Mạn Nhi chưa bao giờ hoài nghi qua điểm này. “Nhà hai chúng ta, không môn đăng hộ đối. . . . . .” Liên Mạn Nhi chậm rãi nói. “Chuyện này nàng hoàn toàn không cần lo lắng.” Trầm Lục tâm tình rấttốt, Liên Mạn Nhi chỉ nói đến chuyện môn đăng hộ đối, ngược lại lạikhông nói đến những cái khác, nói một cách chính xác, Liên Mạn Nhi cũngkhông phải là không thích hắn, nàng đối với bản thân hắn là tương đốihài lòng, hơn nữa không có bất kỳ bắt bẻ nào. “Nếu thật muốn nói đếnchuyện môn đăng hộ đối, trong phủ Liêu Đông này, cũng không có ai có đủmôn đăng hộ đối rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]