Edit: Dao DaoBeta: NoraSở dĩ Liên Mạn Nhi hỏi như thế cũng làdo có duyên cớ. Bất kể là đồ trang sức ở cửa hàng trấn trên hay tiệm đồtrang sức trong huyện thành, vàng bạc ngọc ngà đều có, nhưng trang sứcsan hô lại không nhiều. Mà loại san hô có thể sánh với chuỗi mà Ngô giađưa tới này thì hoàn toàn không có. Chỉ có ở tiệm đồ trang sức lớn trong phủ thành, trang sức san hô mới đa dạng.
Chuỗi san hô Ngô gia đưa, cho dù ở cửahàng trang sức trong phủ thành cũng là hàng đặc biệt tốt. Mà theo LiênMạn Nhi biết, số lần người Ngô gia đi huyện thành có hạn, như vậy, Ngôgia mua chuỗi san hô này lúc nào?
“Cũng không phải mua.” Liên Chi Nhi liền nói với Liên Mạn Nhi: “Đây là đồ trong nhà truyền xuống từ đời trước.”
“Chuỗi san hô này rất quý.” Trương thịđã cầm lấy chuỗi san hô, đánh giá tỉ mỉ, nói: “Nhà Gia Hưng hiện nay ởtrên trấn cũng thuộc giới thượng lưu. Trước kia nhà họ căn cơ khó lường. Mẹ nghe nói, ông cố của Gia Hưng ra ngoài buôn bán, hình như còn theothuyền ra biển, khi đó rất phát tài.”
Trước kia Ngô gia vô cùng giàu có. Đếnmấy đời sau không gây dựng gì nhiều, phần lớn đều sống bằng tiền dànhdụm. Sau nhiều lần chia nhà ở riêng, đến đời Ngô Ngọc Qúy, mấy chi dòngchính tuy không đại phú đại quý, nhưng cũng hơn nhà nông dân.”
“Hóa ra là như vậy.” Liên Mạn Nhi nghexong liền chậm rãi gật đầu. Ngô gia có lịch sử như vậy, đương nhiên cóthể ẩn giấu một chuỗi san hô thế này, cũng không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/753355/chuong-774.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.