Chương trước
Chương sau
Edit: mai nguyenBeta: NoraLiên Thủ Nghĩa đột nhiên bị Liên lão gia tử quát lớn, ban đầu còn sửng sốt một chút, sau đó liền lập tức bĩu môi không nói nữa.
“Chi Nhi thành thân là chuyện lớn nhưvậy, ta đã sớm mong đợi từ lâu. Làm cho mọi người thân càng thêm thân,là một việc tốt, ta cũng muốn đi xem thế nào. Nhưng nay người già rồi,thân thể không còn do người làm chủ a. Lý lang trung nói với ta khôngchỉ một lần, như ta bây giờ, không thể quá vui cũng không thể quá buồn…Lão Tứ nói, để cho ta đi ngồi vào, xem một chút rồi trở lại cũng được.Nó đã nói như vậy, nhưng ta không đồng ý.”
“… Nhiều thân bằng hảo hữu như vậy, náonáo nhiệt nhiệt, đến lúc đó ta quá cao hứng, có khi lại gây phiền toáicho mọi người. Hôm nay mọi người đều bận rộn, ta đã không thể giúp gìđược, cũng không thể đi để gây trở ngại cho người ta.”
Liên lão gia tử nói những lời này đúnglà tình tình thực tế. Ngày đó Liên Thủ Tín dẫn theo Lý lang trung đến,nói hiện tại đã bắt đầu mùa đông rồi, thấy Liên lão gia tử và Chu thịđều không có tinh thần gì, nên xin Lý lang trung đến bắt mạch cho hailão nhân.
Người nhà nông, đừng nói thân thể khôngcó chuyện gì, ngay cả khi có một ít bệnh vặt, không tới thời điểm khôngchịu nổi, sẽ không dễ dàng mời lang trung xem bệnh. Nhưng Liên lão giatử biết, nhà giàu người ta có thói quen mời lang trung xem mạch bìnhan.
Vì vậy, Liên lão gia tử cũng không để ý, chỉ nghĩ Liên Thủ Tín làm như vậy là muốn hiếu thuận ông và Chu thị.
Lý lang trung đều bắt mạch cho Liên lãogia tử và Chu thị. Thân thể Chu thị không có vấn đề. Mà Liên lão gia tửbên này vẫn như cũ là nóng tính, tâm hoả đều thịnh. Lý lang trung lưulại lời dặn dò, bảo Liên lão gia tử phải cực kỳ tĩnh dưỡng, trong lòngđừng lo nghĩ chuyện gì, phải tránh tình trạng quá buồn quá vui.
Lời dặn này của lang trung cũng không có gì mới mẻ. Liên lão gia tử bị bệnh mấy lần trước kia, Lý lang trungcũng đều nói những lời tương tự.
Ai biết, Liên Thủ Tín nghe Lý lang trung nói như vậy, lúc ấy liền nhắc tới chuyện tiệc cưới của Liên Chi Nhicùng Ngô Gia Hưng, nói với Lý lang trung ông ta lo lắng Liên lão gia tửtham gia tiệc cưới, trong ngày đó quá đỗi vui mừng sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với thân thể, thậm chí lại phát bệnh lần nữa.
Lý lang trung còn gật đầu, nói Liên Thủ Tín lo lắng rất có đạo lý.
Đưa Lý lang trung đi, Liên Thủ Tín cũngrất uyển chuyển theo sát Liên lão gia tử nói, nên vì thân thể ông mà suy nghĩ. Trong ngày Liên Chi Nhi làm hỉ sự, sẽ không dám phiền ông, cũngbảo Liên Kế Tổ và Tưởng thị cùng ở nhà, chiếu cố ông và Chu thị.
“Người một nhà, không cần để ý những thứ nghi thức xã giao này. Có phần tâm ý kia là được.” Cuối cùng, Liên ThủTín trước khi đi còn nói với ông một câu như vậy.
Chờ Liên Thủ Tín đi, Liên lão gia tửliền hiểu được. Liên Thủ Tín đặc biệt mời lang trung đến, là vì tìm lýdo danh chính ngôn thuận không để cho ông tham dự tiệc cưới của Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng. Hơn nữa, ngay cả Liên Kế Tổ và Tưởng thị cũngkhông cho đi.
Liên Thủ Tín đây là nói rõ sẽ không để cho bất cứ người nào ở nhà cũ xuất hiện ở bữa tiệc đây mà.
“Đây là ngờ vực a.” Đêm hôm đó, Liên lão gia tử trằn trọc trở mình không cách nào ngủ được. Liền thầm thì nóichuyện với Chu thị.
Vốn nói rất hay rất tốt, mời ông ngồibàn chủ hôn, còn để cho Liên kế Tổ và Tưởng thị đều đi dự tiệc. Độtnhiên trong lúc này lại làm ra thay đổi như vậy, nguyên nhân là gì, ôngcũng đã rõ ràng. Là Chu thị kêu Tưởng thị đưa đồ đi thêm trang, chọcgiận người một nhà Liên Thủ Tín.
**************************
“Đều tại ngươi!” Liên lão gia tử nhẫnđến đêm đó mới mắng Chu thị: “Ngươi ngày ngày làm cái gì a, nhà này làmviệc gì cũng không đến phiên ngươi mệt nhọc, ngươi toàn sai khiến ngườilàm hết. Chuyện ta bảo ngươi chuẩn bị đồ thêm trang cho Chi Nhi, bảongươi để tâm một chút. Ngươi cũng không để tâm vào a!”
“Đã nói nhiều lần, bảo ngươi tốn chúttiền, đặt mua lễ thể diện chút, nhưng ngươi vẫn không nghe lời. Ngươilàm vậy là xem lão Tứ vẫn còn như trước kia sao?”
“Dù là trước kia, ngươi cũng không được keo kiệt như vậy. Nếu người ta muốn đưa ngươi lễ như vậy, ngươi sẽ nghĩ sao?”
“Ngươi, đồ bà lão dốt đặc cán mai. Người nào ngươi cũng đắc tội hết, ngươi liền vui vẻ rồi. Ngươi xem ngươi đi,quan hệ với con dâu, con trai ngươi làm tốt quá mà, trong nhà này có aichào đón ngươi không? Ngươi a, ngươi gọi ai cũng không thèm phản ứngkìa.”
“Vợ hiền chồng họa ít, ngươi ngược lạitốt rồi, ngươi chính là mầm tai họa. Chuyện cực kỳ tốt lành, giao vàotay ngươi, ngươi liền làm cho nguy rồi. Còn nói người khác ăn cái gìkhông đủ, làm chuyện gì không được. Ăn cái gì không đủ, làm chuyện gìkhông được chính là ngươi đó. Ngươi xem ngươi đi, tham ăn giỏi ngủ, mộtchút cũng không để tâm, ngươi so sánh với vợ lão Nhị còn không tim không phổi hơn!”
Vốn Chu thị có chút chột dạ, trong phòng này trừ hai vợ chồng già bọn họ, chỉ có một Liên Thủ Nhân, vì vậy Liênlão gia tử mắng cả buổi, bà đều giả bộ ngủ, không lên tiếng. Nhưng Liênlão gia tử càng mắng càng hung ác, cuối cùng lại còn nói Hà thị tốt hơnbà. Chuyện này đối với Chu thị mà nói, vô luận như thế nào đều là vũnhục bà không thể nhịn được.
Chu thị bỗng nhiên ngồi dậy, chỉ thẳng mũi Liên lão gia tử mắng.
“Ta dốt đặc cán mai, ngươi thì hiểuchuyện hơn ta, sao không thấy ngươi làm được chuyện gì xuất sắc ha.Ngươi chê ta không hiền, ngươi liền bỏ ta đi, xem xem đồ rùa già rụt cổngươi lần tới co quắp nằm trên giường, còn ai tới hầu hạ ngươi. Ta cảngày không làm gì, cái bọc quần áo kia, còn những thứ trên người ngươinữa, không phải là ta một đường may một mũi chỉ làm cho ngươi hay sao?Có năng lực ngươi đừng mặc quần áo ta làm, ngươi đợi cởi truồng đi.”
“Không có chí khí! Không phải người takhông cho ngươi đi dự tiệc thôi sao. Ngươi không thể nở mày nở mặt ởtrước mặt người ta, ngươi liền không vui. Ngươi không dám bùng nổ vớingười ta, ngươi liền mượn ta trút giận! Ta cho nó những thứ đó thì sao,nó có thể làm gì ta. Ta cũng không thấy nó dám đến nói với ta cái gì.Ngươi nghĩ đến muốn đi dự tiệc, nhưng ta đây không nghĩ đến. Ta cũngkhông hiếm lạ. Chúng nó thích làm sao thì làm, ta tự sống cuộc sống của ta.”
“Ngươi lấy ta ra trút giận có ích lợigì, ngươi đi mà tìm lão Tứ. Ngươi quỳ xuống lạy nó, ngươi nhận lỗi vớinó, cầu xin nó để cho ngươi đi dự tiệc!”
Liên lão gia tử có thể bắt được hầu hếtchỗ đau của Chu thị, đồng dạng, Chu thị cũng hiểu rõ nhất điểm yếu củaLiên lão gia tử ở nơi nào.
Liên lão gia tử bị Chu thị chặn miệng lại một hồi lâu không nói ra lời, một bụng tức giận chỉ có thể nghẹn xuống.
Từ khi biết Liên Thủ Tín không để chobọn họ đi tham gia tiệc cưới, Liên lão gia tử bắt đầu bực bội, hơn nữacàng ngày càng mãnh liệt hơn, hôm nay đã đến đỉnh điểm.
Nhìn Chu thị cùng cả nhà vui sướng hàilòng ăn bàn tiệc Ngô gia đưa tới, Liên lão gia tử càng khổ sở. Ông thấyđược, cho dù ông đi tham dự tiệc cưới mà không được ăn gì, so với ở nhàđược ăn sơn trân hải vị còn tốt hơn.
Chẳng qua là, chuyện đã đến mức này, đãkhông còn cách nào vãn hồi rồi. Căn bản mắng Chu thị cũng vô dụng. Tâmtư Chu thị không có ở đây. Suy nghĩ của Chu thị cùng suy nghĩ của ôngkhông giống nhau. Những việc ông đang quan tâm, trong mắt Chu thị cănbản không đáng một đồng.
**************************
Ngô gia cho người tới lấy đồ, người tavào nhà đều đến nói khách sáo hai câu với Liên lão gia tử, xong rồi liền đi. Bởi vì có Liên lão gia tử áp đảo, Liên Thủ Nghĩa dù đã nói muốnuống rượu cũng không dám nói ra.
Liên lão gia tử thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt quét qua mấy người ngồi trên giường gạch, ngầm thở dài một hơi.
“Một nhà lão Tứ, xưa đâu bằng nay.” Liên lão gia tử lẩm bẩm.
Bởi vì Chu thị tặng một phần thêm trangnhư vậy, Liên Thủ Tín và Trương thị bên kia yên lặng nhận. Chu thị cholà Trương thị và Liên Chi Nhi đã nhận thêm buồn phiền, bà đã lập đượcuy, cho nên hơi đắc chí. Bà cảm thấy bà lợi hại, có thể đè đầu cưỡi cổngười khác, người khác không làm gì được bà.
Liên Thủ Tín và Trương thị thu lễ nhưvậy, không náo không loạn, ngược lại còn mời lang trung cho ông, lợidụng miệng của lang trung, lấy danh hiếu đạo và chiếu cố thân thể ông,danh chánh ngôn thuận loại bỏ ông, Liên Kế Tổ và Tưởng thị ngoài tiệccưới. Mà trong ngày hôm ấy, lại gióng trống khua chiêng đưa bàn tiệcthượng đẳng như vậy tới đây.
So sánh hai bên, Chu thị cũng vậy, LiênThủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, ông cùng những người nhà cũ này, căn bản không phải là đối thủ của một nhà Liên Thủ Tín. Một nhà Liên Thủ Tín làm việc càng hoàn mỹ, lại càng làm lộ ra nhà cũ bên này tệ hại, không nói đạolý, không có tình người.
“Lão Tứ và vợ lão Tứ không có bản lãnhnày.” Liên lão gia tử nhắm hai mắt lại, lầm bầm lầu bầu: “Mấy đứa nhỏkia đều đã lớn, không tầm thường a…”
Nhà cũ bên này, không chỉ điều kiệntrong nhà không bằng một nhà Liên Thủ Tín, mà ngay cả trí khôn và thủđoạn bản thân con người cũng khác biệt như trời với đất. Cũng may còn có ông ở đây, một ngày ông mất đi, những người nhà cũ làm sao bây giờ!
Liên lão gia tử lâm vào trong thật sâu sợ hãi cùng phiền não.
Mấy người ngồi trên giường gạch đều mơmơ hồ hồ nghe được Liên lão gia tử lẩm bẩm, nhưng cũng không ai biếtLiên lão gia tử hiện tại đang suy nghĩ gì. Mọi người đều cho rằng, Liênlão gia tử vẫn đang xấu hổ vì không thể đi dự tiệc cưới.
Mặc dù Liên lão gia tử xấu hổ, nhưng tựa hồ như cũng không tính toán làm ra hành động gì đối với Tứ phòng LiênThủ Tín. Vì vậy, những người ngồi trên giường gạch này đối với chuyệnLiên lão gia tử xấu hổ cũng không có hứng thú nữa.
“Bàn tiệc của lão Ngô gia này thật là…”Liên Thủ Nghĩa còn đang chậc chậc tán thưởng bàn tiệc thịnh soạn Ngô gia đưa tới: “Lão Ngô gia có tiền a, người ta của cải nhiều thật. Những năm này, hai người Ngô Ngọc Quý kia cũng kiếm tiền không ít. Người ta nhânkhẩu cũng nhẹ, ngày ngày sống thật tốt a…”
Nhân khẩu nhẹ là thổ ngữ nông thôn của Tam Thập Lý Doanh Tử, ý tứ tương đương với người trong nhà ít, gánh nặng nhỏ.
“Hắn cũng nên làm bàn tiệc như vậy. LãoNgô gia lúc này coi như phát tài rồi.” Tứ Lang liền nói: “Tứ thúc chochút ít của hồi môn kia, vài chiếc xe ngựa đều chứa không nổi. Còn có gì mà cửa hàng xay bột, xưởng dưa chua, toàn bộ gia sản nhà chúng ta gộplại cũng không đủ một đầu ngón tay út người ta. Vào lúc ông nội có tiềnnhất năm đó, đoán chừng cũng không nhiều bằng đồ cưới của Chi Nhi tỷ.”
Nói đến đây, Tứ Lang còn cố ý nhìn Liên lão gia tử một cái.
Liên lão gia tử hiện đang đắm chìm trong khổ não của chính mình, ông không hề chú ý tới ánh mắt của Tứ Lang,cũng bỏ lỡ lời nói của Tứ Lang.
“Không có.” Liên Thủ Nghĩa thoáng mộtphát nhớ lại, liền khẳng định: “Nhà lão Tứ này phát tài quá quỷ dị a.Hắn phát tài lớn như vậy, ban đầu còn biết cách ủ rượu nho, vậy mà hắnđộc chiếm một mình. Hiện tại cũng như vậy, lão Tứ quá ích kỷ rồi. Tacũng không trông cậy vào hắn được cái gì, chỉ cần giữa kẽ tay hắn rò ramột chút tiền, đều đủ cho chúng ta ăn dùng. Hắn thà rằng tiện nghi lãoNgô gia a! Còn tình cảm huynh đệ gì nữa chứ!”
“Đồ cưới chưa tính, còn mọi người cho thêm trang nữa.” Tứ Lang không biết nghĩ tới điều gì, dừng lại một lúc liền nói thêm vào.
“Nói đến thêm trang, Tam Lang bên kiacũng cho người đưa hộ đồ đạc tới.” Đột nhiên Hà thị nói: “Nghe nói làcho hai xấp vải, một đôi vòng tay. Tất cả trị giá đến vài lượng kia.”
“Ta sinh ra là mệnh gì a. Sinh ra mộtđống nhi tử không ít, tính cả La Tiểu Yến, cả thảy đã cưới ba đứa condâu rồi, vậy mà một chút phúc cũng không được hưởng. Con dâu đứa nàocũng không coi ta vào đâu. Cái đứa Vương Thất kia, không biết là ngu dốt hay thế nào, cùi chỏ đều ngoạt ra bên ngoài. Xa cách chúng ta như vậy,mấy lượng bạc kia, sao một tí cũng không hiếu kính chúng ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.