Edit: AnBeta: NoraHai cha con Ngô gia ở trấn Thanh Dươngcó quan hệ rất rộng rãi, những năm gần đây, bọn họ chỉ tặng lễ ra ngoàimà chưa từng thu vào. Vì vậy có thể nghĩ ra lúc Ngô Gia Hưng thành thân, khách khứa sẽ đông tới mức nào. Ba mươi bàn tiệc rượu tuyệt đối khôngcoi là nhiều. Nhà nông mở tiệc, phần lớn đều tạm dựngbếp lò, mời đầu bếp về nấu. Tiệc rượu cũng bày trong nhà, như Ngô gianhiều bàn ngồi nhà mình không đủ thì có thể mượn phòng xá sân vườn nhàhàng xóm. Ngô gia cũng tính toán làm như vậy, ngoài ra còn bao trọn thêm tửu lâu trấn trên là do nghĩ đến tân khách bên này, cũng chính là khách nhân của Liên gia. Cưới con dâu gả nữ nhi cũng có quy củ,chỉ có nhà trai mới thu lễ, tổ chức tiệc rượu. Mà nhà gái thêm trangcũng không làm tiệc rượu. Khách nhân đến thêm trang sẽ đi cùng nhà gáitới nhà trai dự tiệc vào ngày rước dâu. Ngày trước, khi Liên Hoa Nhi gả cho Tống Hải Long, Tống gia không mời mọi người như vậy, lúc đó Liên Thủ Nhân và Cổ thị cũng cho rằng những kẻ ở nông thôn tặng đồ cho Liên Hoa Nhi đềulà thân phận thấp, dáng vẻ quê mùa, tặng chút đồ vụn vặt, không nên tớidự tiệc ở Tống gia. Đừng nói họ hàng, dù là cả nhà Liên Mạn Nhi cũngkhông thể vào thành dự tiệc. Dĩ nhiên, lúc ấy bọn họ lấy cớ là huyện thành và Tam Thập Lý Doanh Tử cách nhau quá xa, không tiện đi lại. Nhưng cái cớ đó căn bản là quá giả tạo.Nhà nông cũng có người gả con gái tới nơi xa, thân thích bằng hữu nhà cô nương kia đều không tới dự tiệc, tham gia hôn lễ sao? Cho dù trong nhàkhông có xe cũng phải thuê mấy chiếc xe ngựa, mời họ hàng thân thíchcùng đi. Tất nhiên, nếu quả thực cách quá xa, cũng có khách nhân tặngquà rồi không đi nữa. Nhưng nếu không mời chính là chủ nhà không đúng. Bây giờ Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi thành thân, tất nhiên phải theo đúng quy củ. Thân thích Liên gia tới thêm trang, đasố đều là những món sẽ trở thành một phần đồ cưới của Liên Chi Nhi. Màtiệc rượu là do Ngô gia tổ chức. “Toàn bộ đồ vật được thêm trang chúng ta sẽ không giữ lại, đều cho Chi Nhi. Để vợ chồng son chúng nó sau nàysống sung túc khá giả một chút.” Trương thị đã sớm nói với Ngô Vương thị như vậy. Ngô gia cố ý bao hết cả tửu lâu như thế khiến cho Liên Thủ Tín, Trương thị, Ngũ Lang rất hài lòng. “… Thân thích nhà ta như thế nào cũngđược, chính là…” cũng bởi vì khách khứa của Liên gia, muốn chiêu đãinhững quan lại hay hương thân cũng phải tốn ít tâm tư. Ba người Ngô gia đều gật đầu, bọn họ cũng nghĩ như vậy. Hỏi Liên gia bên này sẽ có bao nhiêukhách nhân tới thêm trang. Liên Thủ Tín và Trương thị liền gọi nha đầuTiểu Hỉ tới, bảo Tiểu Hỉ đi hỏi Liên Mạn Nhi. “Nhân tình xã giao qua lại trong nhà rasao, Mạn Nhi có trí nhớ tốt nhất, không cần nhìn sổ sách, có bao nhiêungười, chỉ cần con bé ước lượng là xem như đầy đủ cả.” Quả nhiên, Tiểu Hỉ đi một lúc liền về truyền lời của Liên Mạn Nhi. “… Cô nương nói, người của phủ thành tới thêm trang sẽ không nhiều, sợ là trong huyện thành sẽ tới, hơn nữa còncó thân thích bằng hữu ở quê, chuẩn bị ba mươi bàn là đủ rồi. Cô nươngcòn nói Tưởng chưởng quỹ quen thuộc mọi người, đến lúc đó gọi Tưởngchưởng quỹ tới giúp đỡ ứng phó một ngày.” Mọi người đều gật đầu, không thể không khoa trương khen ngợi Liên Mạn Nhi một hồi. “Đến lúc đó còn phải phiền Tưởng chưởngquỹ, chúng ta bên này lại mời thúc thúc của Gia Hưng đến làm người tiếpkhách, chắc là có thể ứng phó được.” Ngô Ngọc Quý nói. Thúc thúc của Ngô Gia Hưng tất nhiên làNgô Ngọc Xương. Đó là người tài trong người tài. Quen làm người tiếpkhách trong tiệc rượu, giỏi ứng đối xử sự. Có hắn làm người tiếp khách.Hơn nữa, có người quen biết rộng rãi, khôn khéo là Tưởng chưởng quỹ cũng đủ cho mọi người yên tâm. Bàn bạc xong sẽ đặt bao nhiêu bàn tiệc,Ngô Ngọc Quý lại lấy thực đơn soạn sẵn ra để Liên Thủ Tín, Trương thị và Ngũ Lang xem xét thay đổi, để bọn họ còn chuẩn bị trước. Thành thân là chuyện đại sự, Ngô gia còn nói rõ muốn làm lớn, những thứ cần chuẩn bị nhiều vô số. Người lớn hainhà bàn bạc đến lúc lên đèn mới quyết định xong những chuyện chính. Mấyngười Ngô gia hẹn nếu có việc lại thương lượng tiếp, rồi mới cáo từ ravề. Tiễn mấy người Ngô gia đi, cả nhà lạingồi tụ lại một chỗ nói chuyện một lúc, mọi người đang định về phòngnghỉ ngơi thì nha đầu Tiểu Khánh đi tới, nói có chuyện cần bẩm báo. “Có chuyện gì, em nói đi.” Liên Mạn Nhi liền nói. Tiểu Khánh nói vừa rồi lúc cả nhà đang ăn cơm với Ngô gia thì ba người nhà Liên Thủ Lễ tới. “Sao lúc ấy không bẩm báo, bây giờ người đâu rồi?” “… Họ nghe nói là chủ nhân đang ăn cơmvới Ngô gia, bàn bạc chuyện thành thân của Chi Nhi cô nương nên khôngcho người ở tiền viện bẩm báo. Người đã về sớm, còn nói là mai lại đến.” Tiểu Khánh liền nói. “… Tam bá của bọn nhỏ rất có ý thức. Bọn họ không tới sớm là vì nghĩ tới trong nhà có nhiều khách khứa. Chọnbuổi tối mới sang, nghĩ là không có khách, cuối cùng lại đúng lúc chúngta bàn bạc chuyện thành thân của Gia Hưng và Chi Nhi.” Trương thị liềnnói. “… Cũng không nhắn lại câu nào sao?” Liên Thủ Tín hỏi Tiểu Khánh. “Không nhắn lại câu nào ạ.” Tiểu Khánh liền nói. “Thế nghĩa là không có chuyện gì. Chắclà biết chúng ta đã về nên sang đây thăm hỏi, chúc mừng.” Liên Thủ Tínsuy nghĩ một chút liền nói. Nhà Liên Thủ Lễ cách nhà họ cũng gần,không phải là có chuyện mới có thể gặp nhau. Hai nhà thường xuyên qualại, không coi là khách nhân hay xem như khách quý hiếm gặp. Cả nhà liền buông chuyện này xuống, trở về phòng riêng nghỉ ngơi. Ngày thứ hai, mọi người ăn điểm tâm xong thì phía ngoài báo lại, nói Liên Thủ Lễ, Triệu thị và Liên Diệp Nhi tới. “Ta tới tiền viện nói chuyện với Tam bá bọn nhỏ. Để hai mẹ con Diệp Nhi tới hậu viện đi.” Liên Thủ Tín liền nói. Trương thị gật đầu. Liên Thủ Tín mặc quần áo thường ngày vào rồi ra ngoài. Lát sau Triệu thị và Liên Diệp Nhi từ bên ngoài vào. Mọingười gặp nhau không thể không hỏi han một lát. Trương thị mời Triệu thị và Liên Diệp Nhi lên kháng ngồi, mọi người vừa uống trà nóng vừa tángẫu. “Tứ thẩm nó, cuối cùng ngươi cũng quanhững ngày khổ ải rồi.” Triệu thị có chút kích động nói: “Ta sớm biếtngươi có phúc nhưng chuyện này quả thật không thể tưởng tượng nổi.” Triệu thị là người thành thật, nóichuyện cũng thật lòng. Trương thị và Triệu thị là chị em dâu mười mấynăm, đều hiểu rõ tính cách của nhau, tất nhiên cũng không để ý. “Con xin chúc mừng tứ thẩm.” Liên Diệp Nhi cười hì hì hành lễ với Trương thị. “Con gấp gáp như vậy làm gì.” Trương thị cười to, gọi Tiểu Hỉ mang hồng bao tới tặng cho Liên Diệp Nhi. Liên Diệp Nhi thấy hồng bao nhưng lại thẹn thùng không muốn nhận. “Nhận lấy đi, cái này là lễ.” Trương thị liền nói: “Diệp Nhi là đứa nhỏ ngoan, không giống Mạn Nhi và Tiểu Thất, bọn nó luôn bám lấy thím đòi lì xì, không cho không được đây này.” Liên Mạn Nhi ở bên cạnh liền cười. “Diệp Nhi, mau nhận đi, chúng ta đều có hết mà.” Liên Mạn Nhi đẩy Liên Diệp Nhi, để nàng nhanh nhận lấy hồng bao. Liên Diệp Nhi thấy vậy mới đỏ mặt phấn khởi nhận hồng bao. Triệu thị và Liên Diệp Nhi hỏi thămTrương thị chuyện Ngũ Lang vào kinh, còn cả chuyện ở phủ thành. Trươngthị cũng không giấu giếm, cái gì cũng kể. Triệu thị và Liên Diệp Nhinghe liền không ngừng hâm mộ, nói Trương thị có phúc, Ngũ Lang có tiềnđồ. “Đúng rồi, tối hôm qua tẩu đã tới, saokhông để người dưới truyền lời một tiếng đã về rồi?” Trương thị liền hỏi chuyện tối hôm qua. “Chúng ta thường xuyên đến đây, cũngkhông có chuyện gì lớn, nghe nói các ngươi có việc nên mới trở về.”Triệu thị trả lời trung thực. “Tối qua cũng không có người ngoài, chỉcó nhà Gia Hưng đến thương lượng chuyện làm tiệc rượu thành thân của Gia Hưng và Chi Nhi. Tẩu cũng đừng khách khí, đã tới thì cũng nên vào giúpchúng ta tính toán.” Trương thị nói. “Tính toán gì chứ, mấy người nhà con chỉ sợ không giúp được gì. Tứ thẩm, đến lúc Chi Nhi tỷ thành thân, muốn làm việc gì hay cần người làm việc vặt, thẩm cứ bảo với nhà con một tiếng.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Cha mẹ con đều nói rồi, đến lúc đó ba ngườinhà con đều không ngồi bàn tiệc, chúng ta sẽ giúp đỡ mọi người.” Trương thị cũng không định để các nànggiúp đỡ, ngược lại còn định sắp xếp cho các nàng ngồi mâm trên, nhưnglúc này cũng không nói ra, chỉ cười gật đầu. Dù sao ba người nhà LiênDiệp Nhi có ý này cũng khiến cho người ta vui vẻ. Nói chuyện về Liên Chi Nhi một lát, Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Diệp Nhi là trong những ngày các nàng rời đi, ởnhà có chuyện gì không. “Cũng không có chuyện gì, vẫn như cũthôi ạ.” Liên Diệp Nhi liền nói với Liên Mạn Nhi: “Biết Ngũ Lang ca được gặp hoàng đế, Tứ thúc và Tứ thẩm làm quan, mọi người đều rất vui mừng.Còn có người tới nhà muội hỏi thăm. Nhà muội cũng được thơm lây, ngàycàng nhiều người tìm cha muội làm vật dụng.” Liên Diệp Nhi nói đến đây liền cười. “Đây là chuyện tốt. Nhưng chủ yếu do tay nghề của Tam bá tốt.” Liên Mạn Nhi cũng cười nói. “Nhà cũ bên kia có nói gì không?” Liên Mạn Nhi hơi hạ giọng hỏi Liên Diệp Nhi. “Mạn Nhi tỷ, muội cũng đang định nói với tỷ.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Vừa biết chuyện này, ông nội đã gọi chamuội về. Muội cũng đi theo. Ông nội còn rơi nước mắt, nói Tứ thúc làmrạng danh tổ tông. Ông nội còn bảo bà nội làm hai đĩa thức ăn, giữ chamuội ở lại ăn cơm, còn uống hai chén rượu.” “Ồ.” Liên Mạn Nhi ồ một tiếng, như đang suy nghĩ điều gì đó: “Ông nội như vậy, còn người khác thì sao?” “Bà nội không nói gì, vẫn trầm mặt nhưbình thường. Muội thấy bà lén hỏi đại tẩu, hỏi có thật là Tứ thẩm cũnglàm quan hay không.” Liên Diệp Nhi đáp. Liên Mạn Nhi liếc mắt nhìn Trương thị, không nhịn được cười. Trương thị không nói chuyện, trên mặt có chút căng thẳng nhưng hiển nhiên rất chú ý đến chuyện Liên Mạn Nhi vàLiên Diệp Nhi đang nói. “Vậy đại tẩu trả lời là đúng, đúng không?” Liên Mạn Nhi liền nói. “Đúng vậy.” Liên Diệp Nhi gật đầu, cũngcười theo: “Tứ thẩm, Mạn Nhi tỷ, hai người không biết, lúc nghe đại tẩuxác nhận Tứ thẩm thật sự làm quan, mặt lão thái thái trông ra sao đâu.” “Lão thái thái có nói gì không, không mắng thím sao?” Trương thị liền hỏi. “Con không nghe thấy bà mắng.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Hình như bà rất không phục, còn nói… nói Tứ thẩm là nhờvào hào quang của Tứ thúc. Còn nói…” Nói đến đây, Liên Diệp Nhi lè lưỡi, đột nhiên dừng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]