Liên Đóa Nhi vẫn đi theo sau Tưởng thị nhưng không chủ động làm việc, chỉ khi Tưởng thị nói nàng mới miễn cưỡng nhúc nhích. Theo lời của Chuthị thì chính là đẩy nàng một cái nàng mới chịu đi một bước, không đẩythì một bước cũng không đi.
Một phòng hầu như đều là trưởng bối của nàng, nhưng vì người khácngồi, nàng đứng, hơn nữa còn phải “hầu hạ người khác” nên trên mặt LiênĐóa Nhi sớm đã không có chút tươi cười nào. Phải biết rằng lúc nàng rađời thì Liên Thủ Nhân đã làm tú tài, thời gian nàng sống ở trong thôncòn ngắn hơn Liên Hoa Nhi, hầu như là sinh ra, lớn lên ở trấn trên.
Trong nhận thức của Liên Đóa Nhi, nàng không phải là nha đầu nôngdân. Nàng là tiểu thư, là Nhị cô nương của tú tài lão gia, giống như các tiểu thư nhà giàu trong thành vậy.
Như tình huống ngày hôm nay, tiểu cô nương hậu bối ra rót trà, chúctết, trong mắt người bình thường thì đây là việc rất danh giá, thể hiệnsự thông minh, giỏi giang, nhưng trong mắt Liên Đóa Nhi thì đây là việchèn mọn, bôi nhọ nàng, ủy khuất nàng.
Nhất là việc Liên Mạn Nhi vốn không bằng nàng mà còn được vinh dự ngồi như vậy càng khiến nàng bất bình.
Liên Đóa Nhi đưa trà cho Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi cũng có chút ngạc nhiên. Nhưng cũng chỉ là ngạc nhiên mà thôi. Khi thấy Liên Đóa Nhi mởto mắt, trên mặt còn nở nụ cười, Liên Mạn Nhi lập tức cảnh giác.
Liên Mạn Nhi hiểu rõ Liên Đóa Nhi, nếu nói lúc vạn bất đắc dĩ, LiênĐóa Nhi bưng trà cho nàng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/753151/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.