Sông nhỏ mà nàng quen thuộc là nước trong suốt, chầm chậm chảy. Hômnay nước sông đục ngầu, cuồn cuộn sóng, trên mặt sông còn có nhánh câycùng đất đá trôi theo, chắc là xói mòn từ thượng nguồn xuống. Diện tíchsông nhỏ cũng tăng lên, mặt nước cách đỉnh đê chỉ khoảng nửa thước,thỉnh thoảng một con sóng lớn ập vào, nước sông bắn tung tóe lên bờ đê.
“Nước dâng cao như vậy.” Liên Mạn Nhi cảm khái nói.
“Năm nay nước dâng cao nhất.” Trong ba hài tử, Ngũ Lang lớn tuổi nhất nói.
Tiểu Thất đứng trên đê còn đang vui sướng, hai con chó nhỏ cũng hưng phấn hướng về phía mặt nước sủa gâu gâu.
Có câu nói “Nước lửa vô tình”, nước và lửa đều đáng sợ, nhưng ai cũng không phủ nhận được chúng rất đẹp, có sức hút rất lớn, nhất là với conngười. Ai lúc nhỏ chả có lúc đùa lửa, nghịch nước, dù bị người lớn âncần khuyên bảo, đó là nguy hiểm, không thể chạm vào nhưng tiểu hài tửrất khó cưỡng lại được sự hấp dẫn này.
Đồ vật mỹ lệ mà nguy hiểm thường có sức hút rất lớn với con người.Giống như con sông nhỏ mùa lũ trước mắt, dù nước sông đục ngầu, nhưngsóng nước cuồn cuộn kia cũng có một loại sức hấp dẫn riêng.
Liên Mạn Nhi lơ đãng nhìn xung quanh, đầu tiên là nhìn cầu đá quasông. Con cầu nhỏ này vốn nằm trên mặt sông, nước sông sớm đã che mấtmặt cầu, chỉ có thể nhờ quan sát một số chỗ nước gợn sóng hơi khác biệtmà đoán được vị trí của cầu.
Lại nhìn lên trên, vì không xây dựng đê mà bờ sông bị xói mòn rấtlớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/753083/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.