Liên Mạn Nhi đang xem vui sướng, đột nhiên cảm thấy bên người có chút khác thường. Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác thì nhìn thấy Liên Chi Nhicùng Trương Thải Vân cũng đều ngồi dậy, hơn nữa đều vươn đầu hướng rabên ngoài xem.
Liên Mạn Nhi nghiêng lỗ tai nghe ngóng, gian ngoài không có bất cứđộng tĩnh gì. Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, nhất định là hai ngày nay Lý thị quá mệt nhọc nên ngủ say rồi.
Liên Thủ Tín đứng ở ngoài cửa giải thích, sau nửa ngày cũng khôngnghe thấy Trương thị có động tĩnh gì. Liên Thủ Tín liền hướng phía cửađi hai bước, tựa hồ là muốn trở về phòng. Vừa lúc đó, một cái giầy từtrong nhà bay ra nện trên lồng ngực Liên Thủ Tín.
Thân thể Liên Thủ Tín ngửa ra sau một chút, chiếc giày kia liền lạchcạch một tiếng rơi trên mặt đất. Ngay sau đó là tiếng đóng cửa, tiếptheo là tiếng bước chân nhẹ nhàng của Trương thị đi hướng đông phòng.
Liên Thủ Tín đi tới đẩy cửa, tự nhiên không đẩy ra được. Hắn chỉ phải quay người lại, nhặt chiếc giày Trương thị ném lên, rồi ngay lập tứcngồi xuống trên bậc thang.
Ban đêm lúc này trời đã có chút lạnh.
Trên người chỉ mặc áo mỏng, mặc dù Liên Thủ Tín mới ngồi một chút ởhành lang cũng đã cảm thấy lạnh. Liên Thủ Tín đứng lên, trở về trướccửa, lại thử đẩy cửa ra. Cửa như trước vẫn đứng yên. Liên Thủ Tín liềnđi đến cửa sổ đông phòng, đưa tay gõ.
“Mẹ bọn nhỏ, mẹ bọn nhỏ à.” Liên Thủ Tín thấp giọng kêu lên.
Trong phòng Trương thị đã sớm nằm vào trong chăn, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752993/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.