“Lão Tứ à, chúng ta là chị em ruột thịt. Bây giờ trên đời này còn aithân so được với chúng ta? Bọn nhỏ đều đã lớn khôn, chúng ta làm cha mẹđều phải bận tâm lo lắng đến chuyện này. Chuyện này nếu làm được tốt,đời này đứa nhỏ cũng không lo có gì bất trắc xảy ra.” Liên Lan Nhi rấtxúc động nói với Liên Thủ Tín. “Cháu trai của đệ là đệ nhìn lớn lên, đứa bé này làm người thành thực, đi theo hắn cũng là hưởng phúc. Nói ra tốt hơn người khác giữ trong lòng, lại làm mấy chuyện, khiến người kháckhông yên tâm. Mà điều kiện của chúng ta cũng sẽ không ủy khuất MạnNhi.”
“Nói đến Ngân Tỏa nhà chúng ta, ta cũng vì nàng mà lo lắng. Sau nàycũng phải xuất giá, người kia ta mà không biết căn không biết ngọn, congái gả qua, phải trải qua cuộc sống thế nào, trong lòng cũng sốt ruột,chúng ta muốn giúp cũng khó. Nên ruột thịt kết thân làm sao không tốthơn nhiều so với gả cho người ngoài?”
“Có ta ở đây, đảm bảo đem Mạn Nhi thương như con gái, tỷ phu đệ cũnglà người hiền lành. Gia sản của chúng ta sau này để lại thì Mạn Nhi cũng là chủ nhà. Đứa bé Mạn Nhi này từ nhỏ ta đã yêu thích, tỷ nói với đệnhé, Mạn Nhi đến nhà ta, đời này đảm bảo nàng trôi qua thuận thuận lợilợi. Ta và tỷ phu đệ, còn có Kim Tỏa nhất định chăm sóc nàng thỏađáng.”
Liên Thủ Tín đứng trước mặt Liên Lan Nhi , hơi ngẩn người. Lời LiênLan Nhi hắn nghe câu được câu không. Hắn đang suy nghĩ đến cảnh vừa nhìn thấy.
Vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752991/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.