"Mẹ ơi!"
Khương Đại Xuyên run tay, đầu người lăn lông lốc sang một bên, ánh mắt trợn trừng nhìn trời như mang oán niệm chết không nhắm mắt.
"Người chết à?"
Hơn nửa ngày Khương Đại Xuyên mới từ từ nhịn xuống cảm giác này, bỗng gã vui mừng: "Người chết thì có áo tơi rồi!"
Khương Đại Xuyên phát hiện đường sống, vậy là theo vết máu tìm thấy đống cát cách đó không xa. Cạnh bên đống cát có mười thi thể nằm đó, trên mỗi thi thể đều có một nhát kiếm chí mạng. Có thể thấy được người ra tay gần như vừa giết sạch mười người trong nháy mắt.
Khương Đại Xuyên không để ý vết thương trên thi thể, trong mắt gã chỉ có mười bộ áo tơi.
"Ta chỉ cần một cái thôi, ngờ đâu thấy hẳn mười cái. Ông trời ơi, ngài đối với con thật tốt mà!"
Khương Đại Xuyên vội vàng quỳ lạy, sau đó cởi sạch mười bộ áo tơi ra. Gã mặc vào một cái, còn chín cái khác thì cất đi.
Một bộ ít nhất có giá ba mươi Linh thạch, mười bộ là ba trăm, trăm bộ là ba nghìn Linh thạch! Đợi tới cuộc chiến giành Linh mạch mười năm nữa, lão tử phát tài rồi!" Khương Đại Xuyên bỗng thấy được cơ hội buôn bán hiếm thấy, oán hận khi bị đá vào Hóa Cảnh bay biến không còn.
"Túi trữ vật đâu? Sao mười người lại không có lấy một cái? Tên giết người thật không có đạo đức..." Khương Đại Xuyên lầm bầm lật tìm nửa ngày cũng không thấy túi trữ vật, không khỏi thất vọng rời khỏi đống cát này.
Lúc hất cái đầu người ria mép xuống chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dao-dao/1716054/quyen-2-chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.