Thẩm Thất không ngờ, Thẩm Trọng Hoa tha cho mình như vậy.
Nàng tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo, vòng ra sau tấm bình phong.
Thẩm Trọng Hoa từ từ nhắm hai mắt, nàng cho rằng chàng đang nghỉ ngơi nên không dám quấy rầy. Nhưng lại không biết Thẩm Trọng Hoa đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng nàng đứng ở trước mặt mới chậm rãi mở mắt ra.
Thẩm Thất xoay người, cung kính bĩnh tĩnh nói với Thẩm Trọng Hoa: "Thẩm Thất đã tự mình xử lý sạch sẽ."
Nàng dùng hai chữ "xử lý", không giống như đang đối đãi với một con người mà là xem mình như một món đồ.
Thẩm Trọng Hoa nhíu mày, chàng nhìn Thẩm Thất, Thẩm Thất cũng ngước mắt nhìn chàng. Thẩm Trọng Hoa bỗng phát hiện, Thẩm Thất thay đổi, ánh sáng trong mắt nàng lụi tắt rồi.
Ngực bị bóp nhói lên một cái, Thẩm Trọng Hoa quay đầu đi, không nhìn mặt Thẩm Thất nữa, cặp mắt kia xa lạ giống như xa cách mấy đời, chàng vẫy vẫy tay, ý bảo Thẩm Thất lui xuống.
"Nàng..." Thất Thất bước hai bước, lại nghe Thẩm Trọng Hoa mở miệng: "Trở về nghỉ ngơi đi."
"Tạ vương gia!" Thẩm Thất rũ mắt, cúi người cáo lưu: "Nô tỳ cáo lui."
Thẩm Thất đóng cửa lại, phát giác ra hơi thở của Lãnh Tinh, tay ngọc giấu trong tay áo rộng, Thẩm Thất xoay người như một cơn gió, đè Lãnh Tinh lên vách tường, cùng lúc đó dao găm cũng để ở yết hầu Lãnh Tinh.
"Vì sao?" Thẩm Thất hạ giọng, ngữ khí có phần phẫn nộ.
"Vương gia trúng xuân tiêu tán." Lãnh Tinh không phản kháng chút nào, dường như biết Thẩm Thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thinh-sung/183174/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.