Hàn Phong hạ tầm mắt xuống, hai bóng dáng nho nhỏ tròn vo đập vào mắt anh.
____
Hàn Lãnh cẩn thận vặn khoá mở cửa phòng làm việc ra, từ từ dắt tay bé Lập Khanh đi vào.
Nam Hành nhìn thấy là hai cậu nhóc không khỏi thở phào một hơi bước ra.
"Chào lão đại, chú Nam Hành." Hàn Lãnh nhanh nhảu chào hai người đàn ông, cách xưng hô của cậu với bố có phần rất khiêu khích, nhưng qua tone giọng còn ngọng sữa ngược lại đáng yêu vô cùng.
"Chào...chào...chú." Lập Khanh nghe anh chào liền cũng muốn bi bô tập nói theo, nhưng cậu bé còn rất nhỏ, hai má nặng nặng khó khăn nói từng chữ một.
Hàn Phong nhìn bộ dạng khoanh hai cánh tay múp đầy thịt ngoan ngoãn của Lập Khanh, nhìn sang tiểu tổ tông nhà mình không khỏi thở dài ngao ngán.
Nhớ đến bố của Lập Khanh còn đang nằm ở phòng dưỡng thương, hai mắt tạm thời không thấy được, mẹ của cậu bé lại ra nước ngoài thăm ông bà bị bệnh.
Cậu bé còn nhỏ như vậy, nhìn thấy bố bị thương cũng không dám quấy khóc, chỉ thút thít mấy tiếng, Lập Hoành làm căng một chút lại cắn răng bưng má không dám phát ra tiếng nào nữa.
Bảo bối là phải như thế, đâu như tiểu tổ tông nhà anh, suốt ngày bám lấy Ngạn Doanh nịnh nọt ôm hôn.
Có chuyện gì thì nói với bố, hở ra lại đi tìm mẹ, có khi Hàn Phong đi làm về rất mệt, chỉ muốn ở bên cạnh ôm cô một lát. Ai dè vừa mở cửa phòng ra, hình ảnh hai mẹ con ôm nhau ngủ ngon lành lại lọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thien-vong/905635/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.