Mùa đông đến không báo trước, tuyết đầu mùa từng đốm phiến li ti bay liêu xiêu trong gió qua một đêm đã phủ lên mọi vật vẻ trắng đến lấp lánh của nó. Tuyết rơi ngày một dày trường học đã cho nghỉ đông. Tư Chân mặc kín mang theo bọc đồ ra xe trở đi con đường quen thuộc.
Tất niên đến, đêm giao thừa ngắm pháo hoa qua cửa kính là loại cảm giác gì? Còn là với một khúc gỗ biết thở. Tư Chân tư lự một chút nhưng cũng không để tâm lắm bởi cậu thấy bình yên đến nhẹ nhàng cũng rất tốt.
Một năm thoáng cái đã qua rất nhanh …
Rồi xuân lại đến hạ qua thu sang đông tàn thời gian càng dài dường như con người ta càng dễ lưu luyến.
2 năm… 3 năm… 5 năm …cho đến 10 năm vẫn vậy.
Tư Chân rời khỏi nghĩa trang, hơi nước ở khóe mắt theo gió bay đi. Cậu trì hoãn cũng đã lâu. Mọi thứ dường như đều vận hành theo cách nó vẫn làm chỉ có cậu còn đứng đó chờ đợi điều gì cũng thật mơ hồ. Chậm chạp, trì hoãn là một cách tồi tệ để líu giữ những vui vẻ, hạnh phúc mỏng manh trong khoảnh khắc ngắn hạn. Chậm chạp một chút thôi nhưng cũng đủ để khi tỉnh lại chợt nhận ra rằng tuyết đầu mùa thoáng qua thật nhanh.
Đinh An mất vào tháng cuối tháng 12 năm ngoái. Chàng trai đó không qua khỏi do sóng não đã ngừng hoạt động và dường như cơ bắp vẫn teo lại mặc dù thường xuyên được trị liệu. Khi những hơi thở nặng nhọc cuối cùng vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-theo-tieng-goi-con-tim/3509519/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.