Đến chạng vạng tối, Phong Thanh Thanh bọn họ chuẩn bị tiếp tục buôn bán một vòng mới.
Vào buổi sáng, có rất nhiều người mua mì xào, nhưng mì xào cần có thời gian khá lâu mới xào xong, cho nên có một số người không đợi kịp, hỏi qua xong thì rời đi. Cho nên, vào buổi chiều Phong Thụy Thanh đã đi mua thêm một cái nồi xào, nhân lúc rảnh rỗi xào trước một ít mì sau đó đặt ở bên cạnh bếp gas.
Thời tiết nóng như vậy cho nên mì xào ra cũng không bị nguội nhanh.
Để khách hàng có thể thuận tiện hơn, Phong Thanh Thanh còn mua một ít bao nilon và hộp nhựa dùng một lần để đóng gói.
Bán hàng vào buổi tối có hơi kém một chút so với buổi sáng, bởi vì buổi tối ăn mì sẽ rất nhanh đói, cho nên người bình thường không ăn mì nấu ngược lại mì xào lại bán chạy hơn một ít.
Bởi vì một xuất mì xào không nhiều lắm vừa có thể coi như là đồ ăn vặt vừa có thể lấp đầy bụng, đã vậy giá cả cũng phải chăng, một suất chỉ cần 1 hào cho nên mọi người đều rất vui lòng mua một phần.
Phong Thanh Thanh cũng không nhụt chí, mặc dù người đến ăn mì không nhiều như buổi sáng nhưng ít ra vẫn là có khách, cho nên cô cũng ra sức hét to.
Đến 8 giờ tối, tất cả thức ăn họ chuẩn bị vào buổi chiều đã được bán hết.
Sau khi bán xong, Phong Thanh Thanh cũng không có ý định bán đồ ăn khuya.
Mặc dù kiếm được tiền là rất tốt nhưng vẫn phải đảm bảo sức khỏe.
Cứ như vậy mấy ngày sau, việc buôn bán của họ rốt cuộc cũng ổn định, doanh thu mỗi ngày lúc đầu là 17 tệ, hiện giờ đã lên đến ba bốn mươi tệ. Sau khi trừ đi các chi phí thì mỗi ngày lãi nhiều nhất cũng được hơn 30 tệ.
Đôi mắt của Lý Tiểu Lộ đều hiện lên ý cười, phải biết rằng, các giáo viên ở trong thôn họ lương hàng tháng cũng chỉ có ba bốn mươi tệ thôi, vậy mà bọn họ chỉ trong một ngày đã kiếm được bấy nhiều tiền.
Mặc dù giá cả ở đây đắt hơn so với trong thôn nhưng mỗi ngày họ đều mua với số lượng lớn cho nên có thể rẻ hơn rất nhiều.
Lý Tiểu Lộ vô cùng nhiệt tình.
Nhưng Phong Thụy Thanh lại bắt đầu cảm thấy có chút không thỏa mãn.
Anh muốn mở thêm một quầy hàng nữa để bán bánh cuốn vào buổi sáng và bán thức ăn nhanh vào buổi trưa.
Sạp hàng này của họ mở chưa đến 10 ngày, tiền kiếm được cũng không ít, nhưng vì nấu mì chậm nên bị mất không ít khách.
Cho nên Phong Thụy Thanh vừa bán mì vừa nghĩ biện pháp giải quyết việc này.
Qua nhiều ngày quan sát tình huống trên phố, anh ấy cuối cùng cũng đưa ra ý tưởng bán bánh cuốn vào buổi sáng và bán thức ăn nhanh vào buổi trưa.
"Nhưng mà anh ơi, anh định học làm bánh cuốn ở đâu?" Anh hai nhà mình có ý tưởng này là điều tốt nhưng mà nhà họ có 3 người, không một ai biết làm bánh cuốn cả.
"Mẹ biết làm." Phong Thụy Thanh nói: "Mẹ dạy anh thì anh có thể làm được. Buổi sáng bán bánh cuốn đến 9 giờ, sau đó thì đi mua thức ăn, cắt rửa xào nấu chia sẵn ra vài nồi rồi dùng xe ba bánh chuyển ra đây. Mỗi suất một món mặn một món chay, hoặc hai món mặn hai món chay, cứ bán như vậy đi. Nơi chúng ta ở cách quầy hàng cũng khá gần ngồi xe ba bánh hai ba phút đã đến nơi. Thời tiết bây giờ nóng như vậy, cũng không sợ thức ăn bị lạnh, đợi làm khoảng 1 tháng, tích cóp được tiền, chúng ta lại mua một cửa hàng trên con phố này, như thế chúng ta không cần phải bôn ba như bây giờ nữa."
Hiện tại mua một cửa hàng cũng chỉ khoảng ba bốn trăm. Một tháng, bọn họ chắc chắn có thế kiếm được bấy nhiều tiền.
Phong Thụ Thanh nói ra kế hoạch của mình, anh đến thành phố S có dự định làm một hồi, cho nên từ khi đến đây anh chú ý khắp nơi, bán mì rất nhiều nhưng cũng không quên quan sát xung quanh.
Anh phát hiện người ở đây mỗi ngày đều rất vội vàng, nếu phải chờ lâu họ dứt khoát sẽ không ăn. Bọn họ phải nấu từng bát mì như vậy quá lãng phí thời gian. Nếu khách hàng đến ăn mì vào buổi trưa mà buổi chiều còn phải đi làm thì chắc chắn chưa đến lúc tan làm đã đói.
Anh nghĩ những người lao động chân tay sẽ muốn ăn những món ngon bổ rẻ này.
Thực ra Phong Thanh Thanh cũng chưa nghĩ đến chuyện này, thứ nhất, bọn họ bây giờ bán mì rất tốt, thứ hai, nếu thực sự mở thêm quầy hàng thì bọn họ không có đủ nhân lực.
Thật ra Phong Thanh Thanh cũng nói ra ý kiến của mình.
Phong Thụy Thanh bình tĩnh nói: "Việc này thì có gì khó. Xào rau chỉ cần hương vị ổn chút là được, chỉ bán với chút xíu tiền như vậy bọn họ còn muốn được ăn cao lương mĩ vị sao? Về phần thiếu hụt nhân lực thì không cần phải lo, anh đã gửi điện báo bảo ba và Trần Giang đến đây rồi."
Lý Tiểu Lộ vừa nghe đến đây hai mắt trừng lớn, nói: "Sao con lại to gan như vậy? Mặc dù nhiều ngày nay chúng ta buôn bán kiếm lời không ít nhưng ai mà biết được sau này buôn bán sẽ như thế nào? Con nhanh nhưng vậy đã gọi ba con và Trần Giang đến đây, nếu như làm không được thì phải làm sao?"
Nghe vậy Phong Thụy Thanh cũng không tức giận, chỉ cười cười: "Mẹ, không cần sợ, cho dù việc buôn bán ở đây không thành thì cũng không có việc gì. Con nghe khách tới ăn mì nói, ở đây có rất nhiều nhà máy, nhà máy tuyển công nhân rất khó. Nếu như buôn bán không thành thì vào nhà máy làm việc. Dù sao đều tốt hơn so với ở trong thôn. Chúng ta ở trong thôn gieo trồng vài mẫu đất kia, làm vất vả sống chết cả một năm còn không bằng thu nhập buôn bán mấy ngày nay của chúng ta."
Trong đầu anh sớm đã có dự tính, bằng không cũng sẽ không lớn mật như vậy.
Lời Phong Thụy Thanh nói khiến Lý Tiểu Lộ có chút giật mình, nhưng bà vẫn tức giận nói: "Thằng bé này, trước khi con quyết định sao không thương lượng với chúng ta một chút hả?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]