Sắc mặt Phong Thụy Thanh xấu hổ, hơi mang chút lấy lòng nhìn Lý Tiểu Lộ, nói: "Mẹ, không phải con sợ mẹ sẽ không đồng ý sao, cho nên con mới gửi điện báo trước."
"Lần sau không được như vậy nữa." Mặc dù trong lòng còn chút bực mình nhưng Lý Tiểu Lộ nhìn gương mặt tươi cười của con trai nhà mình thì cũng không nói gì nên lời.
"Anh, anh cũng thật lớn mật, em nói rồi mà, sao giữa trưa anh làm gì mà thần thần bí bí đi ra ngoài cơ chứ." Phong Thanh Thanh oán trách nói.
"Anh đây còn không phải vì em sao? Bây giờ đã là giữa tháng tám rồi, còn mười ngày nữa sẽ khai giảng. Chờ sau khi ba tới đây chúng ta sẽ đi tìm trường học. Em đi học rồi sẽ không có thời gian lo cho việc buôn bán ở đây được nữa. Không có em hỗ trợ, người của chúng ta không đủ, ba và Trần Giang tới cũng vừa lúc." Phong Thuỵ Thanh vỗ vỗ bả vai Phong Thanh Thanh cười nói.
Lý Tiểu Lộ đứng ở bên cạnh, nghe thấy Phong Thụy Thanh nói đến đi tìm trường học bèn vỗ vào đầu mình một cái, tự trách nói: "Đều do mẹ, nhiều ngày vội vàng buôn bán, thiếu chút nữa đã quên tìm trường học cho con. Thụy Thanh, vẫn là con suy nghĩ chu đáo."
"Mẹ không trách con là được rồi." Phong Thụy Thanh lấy lòng đi qua giúp bà đấm lưng.
Lý Tiểu Lộ vừa hưởng thụ vừa nhắc anh mạnh tay một chút, nói: "Con nói cũng đúng, Thanh Thanh đi học, chúng ta ở đây sẽ không đủ người. Ba con và Trần Giang tới là vừa vặn. Chỉ có điều, người nhà Trần Giang sẽ cho nó tới đây à?"
Phong Thụy Thanh bĩu môi, nói: "Sao lại không cho? Bọn họ còn ước gì Trần Giang tới đây kiếm tiền để nuôi con trai bọn họ đó. Mẹ đâu phải không biết mẹ kế của Trần Giang, mỗi ngày đều ghét bỏ cậu ấy ở nhà ăn không ngồi rồi. Trần Giang nếu không đến đây kiếm tiền, sau này lấy đâu ra tiền để mà cưới vợ? Người mẹ kế kia của cậu ấy cũng sẽ không tích cóp tiền cho cậu ấy lấy vợ."
"Vậy thì tốt rồi." Lý Tiểu Lộ gật gật đầu, bỗng nhiên có chút chần chờ nói: "Thụy Thanh, hay là con cũng trở về trường học đi? Chúng ta bây giờ đã có tiền, anh cả con mỗi tháng cũng gửi về được hai ba mươi tệ, bây nhiêu cũng đủ tiền học phí cho con và Thanh Thanh rồi."
Mặt Phong Thụy Thanh lập tức xụ xuống: "Mẹ, mẹ tha cho con đi, con thật sự không có thiên phú học tập. Con đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, người lại hiếu động, không thể ngồi im một chỗ để học được, bảo con đi học đấy chính là tiêu phí tiền, thà nhân lúc tuổi còn trẻ cố gắng xông ra ngoài một chút."
Lý Tiểu Lộ cũng hiểu rõ tính tình của con trai mình, nếu không cũng đã bắt anh đi học lại từ lâu, bà thở dài một hơi, haizzz, đều là vì mười năm làm hại.
Phong Thanh Thanh nuốt lại những lời định nói ra khỏi miệng. Cô vốn định nói là không muốn tiếp tục đi học, sống lại một đời, cô chỉ nghĩ làm sao để tận dụng thật tốt cơ hội cải cách mở cửa này để kiếm thật nhiều tiền. Trong đầu cô đã có một số kế hoạch, nhưng nếu như cô nói rằng cô không muốn đi học, có thể cả nhà sẽ bùng nổ mất.
Thôi bỏ đi, cứ lùi lại kế hoạch một chút, trước tiên cô cứ đi học, sau khi thi đỗ đại học rồi lại làm những chuyện khác.
Nói là làm ngay, ngày hôm sau, sau khi bán hàng vào buổi sáng xong, Phong Thụy Thanh lập tức đi đặt làm một lò tráng bánh cuốn, sau đó lại đi mua một chiếc xe ba bánh cũ và mấy cái nồi.
Lò tráng bánh cuốn phải mất vài ngày mới có thể làm xong, anh quyết định trước tiên đi học cách tráng bánh cuốn, cách làm bán mì và đồ ăn nhanh.
Có thêm Phong Thụy Thanh, tốc độ nấu mì ngày càng nhanh, buôn bán càng ngày càng tốt.
Đặc biệt là vào buổi trưa thức ăn nhanh bán rất chạy, thật sự khiến cho Phong Thanh Thanh thu tiền đến mỏi tay.
Cả ba người nhiệt huyết đều dâng cao.
Vài ngày sau, cuối cùng lò tráng bánh cuốn cũng được lấy về.
Sau khi có bếp bánh cuốn, Lý Tiểu Lộ giữa trưa không ăn cơm, lập tức đem bếp đi rửa.
Sáng sớm Phong Thụy Thanh đã phải xay gạo sữa.
Chủ nhà Mạc Linh có một cái cối đá, Phong Thụy Thanh xác định sau này bán bánh cuốn, liền hỏi Mạc Linh có muốn đem cối đá bán cho anh ta hay không, anh ta khỏi phải đi mua cái khác.
Mạc Linh đương nhiên là đồng ý. Trước kia, trong nhà thỉnh thoảng còn dùng cối đá này để xay chút cháo làm điểm tâm ăn nhưng từ khi chồng cùng con trai bà đều đi buôn bán làm ăn, trong nha bà chỉ còn một người, bà cũng không kiên nhẫn làm. Hơn nữa, thành phố S đúng là phát triển càng lúc càng nhanh, cái khác không nói, chỉ thấy trên đường bán điểm tâm, so với trước kia đều hơn rất nhiều, muốn ăn trực tiếp đi bên ngoài mua là xong, vừa tiện nghi lại ngon, làm sao phải tự mình mất công làm?
Cho dù Phong Thụy Thanh không nói, bà lúc rảnh rỗi, cũng muốn đem cối đá kia bán đi.
Phong Thụy Thanh đem hai mươi nhân dân tệ mua cối đá, chia ra bốn lần thanh toán.
Mạc Linh nghĩ bọn họ có tiền thế chấp ở chỗ này, cũng sẽ không chạy trốn, bèn đồng ý.
Sáng sớm Phong Thụy Thanh đã mang cối đá đi rửa, mấy ngày nay, Phong Thụy Thanh cũng tự mình xay một ít gạo sữa, dùng mâm đặt ở mặt nước hấp lên, bột hấp xuất hiện màu trắng nõn.
Sau khi mua lò bánh cuốn, anh gấp không chờ nổi mà dùng gạo sữa dư lại buổi sáng bắt đầu hấp lên.
Quét một lớp dầu mỏng trên mặt chảo nhôm hình vuông, đổ gạo sữa vào, vừa rải lên trên một ít thịt, lại rắc một ít hành thái, bỏ vào lò bánh cuốn hấp bằng hơi nước tới mười giây, gạo sữa kia liền chín. Rồi sau đó dùng một tấm kim loại làm thành giống một loại dao gì đó cạo bánh cuốn xuống dưới, lại thêm trước đó đặc chế gia vị tốt, là có thể dọn lên ăn.
"Anh hai, anh làm bánh cuốn này cũng thật ngon. Vừa trắng vừa mềm lại trơn bóng! Thêm vào nước tương mẹ làm, có thể ăn ngon đến mức làm cho người ta nuốt cả đầu lưỡi!" Phong Thanh Thanh thỏa mãn mà nói.
Lý Tiểu Lộ nếm một chút, nói: "Con làm lần đầu tiên, tài năng đến trình độ này, không tồi. Ngày mai là chúng ta có thể bắt đầu bán." Cái này dùng bếp hơi làm so với cô dùng mâm hấp lên ăn ngon hơn nhiều. Phong Thụy Thanh mừng rỡ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]