Edit: Blanche
Thôi Thanh Phong ngừng cười, nghi hoặc đã biến mất mấy ngày trước lần thứ hai quay lại, làm hắn không kìm được hỏi: "Tiểu thúc gọi điện cho cậu? Vì sao?"
Hứa Chiêu thành thực trả lời: "Vì chuyện nhà kính đó."
"Nhà kính?"
"Ừ." Hứa Chiêu thổi thổi cốc nước sôi trong tay để nước nguội nhanh hơn, nói: "Tiểu thúc tới đế đô thấy các loại rau trái mùa đều bán hết rồi, nghĩ tới chuyện của chúng ta cũng sắp bán nên gọi điện báo cho tớ biết đó mà."
"Thế thôi à?"
"Thế thôi."
Thế thôi – nhưng vẫn khiến Thôi Thanh Phong không thể nào loại bỏ nghi ngờ, ngược lại, càng làm hắn nghi hoặc hơn, rối rắm, mày cau lại, trong lòng nhịn không được suy sụp với uể oải, nhịn không được nhìn Hứa Chiêu, gọi: "Hứa Chiêu."
Hứa Chiêu nhìn qua, hỏi: "Gì thế?"
Thôi Thanh Phong hỏi: "Tiểu thúc thường gọi điện cho cậu không?"
"Không, cuộc gần nhất là hôm qua."
"Hôm qua?"
"Ừ, sao thế?"
"Không, không, không có gì."
Thôi Thanh Phong lắp bắp đáp lại, lần thứ hai lâm vào trạng thái "có hay không", sắc mặt càng thêm rối rắm, nhưng Hứa Chiêu cũng không nhìn thấy, cậu chờ nước trong tay không còn quá nóng nữa, gọi Hứa Phàm đang ngồi trong lòng mẹ Thôi ra uống nước, sau đó nhìn mẹ Thôi tỏ ý cảm ơn, sao đó muốn khao ba Đại Trang, ông Đại Trang đã vất vả ăn hàng một bữa, chỉ là cả hai đều muốn tiết kiệm, không đồng ý ra tiệm ăn.
Hứa Chiêu đành phải chào tạm biệt mẹ Thôi, Thôi Thanh Phong.
Thôi Thanh Phong lấy lại tinh thần, hỏi: "Ngày mai lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thap-nien-80-duong-te-te/1314885/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.