Edit: Blanche
Mẹ Hứa vui mừng nhìn Hứa Chiêu, hiếm khi có bộ dáng "con đoán xem" như vậy, nhất định là chuyện tốt rồi, Hứa Chiêu thử đoán, hỏi: "Là chuyện nhà kính đúng không mẹ?"
Mẹ Hứa rốt cuộc chịu mở miệng: "Đúng vậy, hai người kia gọi điện thoại tới."
"Hai người nào ạ?" Hứa Chiêu lại hỏi.
"Chính là hai người hôm trước một cao một thấp đó, cái người mà mẹ bảo tới chỉ xem mà không mua rau, chê phiền đó."
Là hai vị giám đốc của khách sạn Giang Bình!
Hứa Chiêu kinh hỉ hỏi: "Bọn họ gọi mua rau ạ?"
"Ừ, để lại số điện thoại cho mẹ rồi, để con về gọi lại nói rõ cho người ta."
Mẹ Hứa tuy rằng không biết mấy cái chữ khó, nhưng sinh sống bao năm cũng đủ để mẹ Hứa viết được chính xác mười con số rõ ràng, điểm ấy Hứa Chiêu hoàn toàn không hoài nghe, hỏi: "Số điện thoại ở đâu rồi ạ?"
Mẹ Hứa chỉ về phòng phía Tây: "Bên cạnh điện thoại đó con."
"Dạ, để con vào gọi điện trả lời họ."
Hứa Chiêu bế Hứa Phàm xuống xe, dựng xe đạp, nhanh chóng về phòng, dựa vào dãy số xiêu vẹo cạnh điện thoại gọi tới khách sạn Giang Bình, cùng đối phương nói chuyện một lúc lâu mới cúp điện thoại, nhìn qua thấy gương mặt chờ mong của cha Hứa mẹ Hứa.
"Thế nào?" Mẹ Hứa vội vàng hỏi.
"Thực sự thành rồi ạ." Hứa Chiêu cười nói: "Từ ngày mai trở đi, mỗi sáng chúng ta sẽ đưa sáng đó khoảng mười đồng rau ạ."
"Mười đồng!" Hai người đồng thanh mà kinh hô.
"Dạ." Trong lòng Hứa Chiêu cũng rất vui, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thap-nien-80-duong-te-te/1314878/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.