Tô Vũ Ninh cũng không có vạch trần hắn, bưng mâm cơm đã nguội đi vào phòng bếp.
Lửa trong bếp đã tắt từ lâu, muốn hâm cơm thì phải nhóm lại lửa.
Lúc này Tô Vũ Ninh vô cùng biết ơn, năm đó cô vì không có cảm hứng sáng tác, nên đã tham gia một chương trình tạp kỹ sinh tồn trên đảo hoang.
Nhờ vậy mà cô có kỹ năng cơ bản để sinh tồn trong nơi hoang dã, mặc dù việc nhóm lửa bếp củi là cũng là kỹ năng cơ bản của một cô con dâu trẻ tuổi vào những năm thập niên 70. Nhưng đối với cô, nó không khác gì việc sinh tồn nơi hoang dã cả.
Đổ đồ ăn vào nồi rồi thêm chút gia vị cho vừa ăn, canh nóng, cơm nóng đều đã sẵn sàng.
Cô bưng cơm canh vào phòng, bưng một bát đưa cho Tiêu Mặc Hàn: "Ăn nhanh đi, ăn xong tôi có chuyện cần nói."
Tô Vũ Ninh vừa nói vừa múc cho mình một bát canh Cúi đầu nhấp một ngụm.
Cô không biết có phải vì quá đói hay không, nhưng cô thực sự cảm thấy bát canh này ngon hơn bất cứ thứ gì cô từng nếm trong hai đời.
Quả nhiên, người ta chỉ biết quý trọng sau khi mất đi!
Cô không nghĩ linh tinh nữa, tập trung uống canh của mình.
Ăn xong một bát cơm, cô mới nhận ở phía đối diện Tiêu Mặc Hàn hầu như không động đũa."
"Ăn ngon không?"
"Tôi không đói." Tiêu Mặc Hàn vừa đẩy bát vừa nói: "Ăn nhiều một chút."
Vừa nói xong, bụng đã không hợp tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thap-nien-70-duoc-lao-dai-cung-chieu/3352324/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.