Tiêu Mỹ Quyên vội vàng đi theo vào nhà kéo Tào Kim Hoa ra ngoài sân: "Mẹ, mẹ nghe lời con khuyên, hôm nay đừng gây chuyện nữa, anh trai con nghe thấy không tốt đâu."
"Nghe được thì nghe, hắn thì sống được bao lâu nữa chứ, tại sao chúng ta phải sợ hắn?" Tào Kim Hoa có chút không vui.
Tiêu Mỹ Quyên không nghĩ như vậy:
"Tốt nhất là nên cẩn thận một chút, mẹ đừng quên trưởng thôn đang ở đây, nếu đại ca không vui cùng Tô Vũ Ninh nói gì đó với trưởng thôn, chẳng phải chúng ta sẽ gặp xui xẻo hay sao?"
"Nào có thể! Hắn bây giờ chỉ là một tên tàn phế, trưởng thôn làm sao còn có thể nghe lời hắn?" Tào Kim Hoa nghi hoặc nói.
"Tại sao không thể? Mẹ đã quên anh ta bị thương như thế nào?"
Tào Kim Hoa sợ hãi: "Ai da, vẫn là Quyên Tử nhà chúng ta thông minh. Cũng may con kéo mẹ lại, nếu không hôm nay chúng ta sẽ gặp rắc rối to rồi.
Ngẫm lại thì thật không cam lòng. Chẳng lẽ trước khi Tiêu Mặc Hàn chết, chúng ta còn phải cung phụng con chó cái kia sao?
Tiêu Mỹ Quyên cười lạnh:
"Không quan trọng, chẳng phải chỉ khoảng ba tháng thôi sao? Lại nói thì toàn thôn chúng ta đều biết, cô ta chỉ nghĩ đến Chu Chỉ Thanh. Nếu chúng ta muốn đối phó với cô ta, thì tìm lý do gì cũng không khó."
"Đúng, đúng, đúng, tại sao Quyên Tử của tôi lại thông minh như vậy? Đi dạo một chút, về nhà mẹ sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thap-nien-70-duoc-lao-dai-cung-chieu/3352323/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.