Một giây, hai giây ... mười giây trôi qua.
Ngón tay Ôn Nguyễn từ trong tay áo chuẩn bị nắm lấy ngón tay anh.
Nhưng một giây tiếp theo, đã bị anh lạnh lùng gạt đi.
“Ôn Nguyễn, đừng quấn lấy tôi!” Nói xong liền sải bước rời đi.
Anh không nhìn lại cô, và anh không dừng lại.
Nó đầy dửng dưng và tàn nhẫn.
Ôn Nguyễn đang cố kìm nước mắt, bỗng nhiên nó tuôn rơi không kiểm soát được.
Cô đứng tại chỗ, giống như đứng trên thảo nguyên cằn cỗi, lạc đường, không biết đi đâu!
Hoắc Hàn Niên tiến lên vài bước, lồng ngực đau đến mức vết thương như muốn tách ra vì cơ thể quá căng thẳng mà cứng đờ.
Có máu rỉ ra.
Nhưng anh dường như không cảm thấy đau đớn, đôi mắt đen sâu thẳm, một màu đỏ tươi u ám.
Không thể quay lại!
Anh biết nếu quay lại, anh sẽ mềm lòng!
Mỗi bước anh đi đều là một bước lớn, nhưng mỗi bước đi đều như bị mũi dao đâm.
Tần Phóng đứng cách đó không xa, nhìn cảnh tượng vừa rồi.
Hắn đã đi từ không thể tin được đến tức giận chỉ trong vài phút.
Ở trường, hắn nghe lời Hoắc Hàn Niên vô điều kiện, vô cùng ngưỡng mộ và ghi nhận anh.
Nhưng hắn không đồng ý với điều này chút nào!
Từ sau tai nạn của Mộc Tuyết, thần kinh Tiểu tiên nữ căng thẳng, từ lúc vào đồn cảnh sát ghi lời khai, đến tìm Hoắc Hàn Niên, cô chưa từng rơi nước mắt, nhưng hắn biết cô chỉ đang giả vờ tỏ ra mạnh mẽ!
Leo xuống từ vách núi cao như vậy, bị gai nhọn, đá nhọn cào xước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-tieu-tien-nu-ben-canh-hoac-thieu/971634/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.