Hoắc Hàn Niên một tay đút túi quần, tay kia hút điếu thuốc, không ngừng phì phèo.
Anh không nhìn Ôn Nguyễn, đôi mắt hẹp đen lạnh lẽo nhìn đèn neon đằng xa, giọng nói trầm khàn như phát ra từ sâu trong cổ họng, "Tôi mệt mỏi, phiền, không muốn nhìn thấy cô, nói như vậy, cô hiểu rồi chứ?"
Mệt mỏi, chán chường, không muốn gặp lại cô?
Thân hình mảnh mai của Ôn Nguyễn bất chợt đông cứng lại.
Cô nhìn thiếu niên có đường nét bị khói làm mờ đi, trong đầu cô thoáng chốc trống rỗng.
Chắc cô bị ảo giác?
Cô hít một hơi thật sâu và nhìn anh lần nữa.
Đường nét góc cạnh của anh sắc bén và lạnh như dao, ánh mắt anh nhìn cô không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào, khiến cô như rơi vào hầm băng!
Không phải ảo giác!
Nó không phải là những gì anh vừa nói!
Vẻ mặt của anh, sự lạnh lùng của anh, đang nói với cô rằng anh không muốn gặp lại cô!
Ôn Nguyễn khẽ siết chặt tay bên cạnh.
Cứ như thể có một viên đá cứa vào tim khiến cô ngạt thở.
Xung quanh im lặng.
Cô nghe thấy nhịp tim và hơi thở của chính mình, vô cùng nặng nề và dồn dập.
Hàm răng trắng mỏng cắn chặt môi, cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, "Anh có phải hay sợ người truy sát anh sẽ gây thương tổn đến em—— "
Cô chưa kịp nói hết câu thì đã bị lời nói lạnh giá của anh cắt ngang, "Ôn Nguyễn, cô đừng tự mình đa tình, cô ở trong lòng tôi không quan trọng như vậy! "
Ôn Nguyễn bị đông cứng tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-tieu-tien-nu-ben-canh-hoac-thieu/971633/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.