Chương trước
Chương sau
Khoảnh khắc Hoắc Cảnh Tử ngồi xuống, bầu không khí chung quanh lập tức lạnh xuống.
Mấy người nói chuyện lúc đầu cũng đồng loạt nhìn về phía hắn.
Giống như nhìn vào một con quái vật kỳ lạ.
Hoắc Cảnh Tử không để ý tới ánh mắt của bọn họ, đôi mắt nâu rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy của Ôn Nguyễn, giọng nói trong trẻo dịu dàng, "Nguyễn Nguyễn, buổi chiều này, nội dung về dẫn chương trình, tôi sẽ đợi cậu trong khán phòng."
Ôn Nguyễn nói một tiếng "ừm" yếu ớt.
"Nguyễn Nguyễn, cậu thích ăn sườn xào chua ngọt, tôi sẽ mua thêm một phần..."
Hoắc Cảnh Tử chưa kịp nói xong, Tần Phóng đang ngồi đối diện đã rống lên, "Cậu cho rằng Niên Ca chúng tôi đã chết?"
Ôn Nguyễn liếc nhìn Hoắc Hàn Niên mặt lạnh, mím chặt đôi môi đỏ mọng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Ôn Nguyễn không chút nghi ngờ nếu Hoắc Cảnh Tử tiếp tục ngồi ở đây, một giây sau sẽ bị Hoắc Hàn Niên đá bay.
Lễ kỷ niệm của trường sắp diễn ra, Hoắc Cảnh Tử với tư cách là người dẫn chương trình do trường bầu chọn, nếu thật sự bị Hoắc Hàn Niên đánh, thì Hoắc Hàn Niên sẽ gặp rắc rối.
Ôn Nguyễn đá nhẹ vào bắp chân dưới gầm bàn của tên đang cáu kỉnh, sau đó gắp một miếng cá kho trong đĩa cho anh, trên môi khẽ mỉm cười, "Bây giờ tôi thích ăn cá kho."
Sắc mặt của anh đột nhiên được cải thiện rất nhiều.
Tốc độ sắc mặt thay đổi, khiến Tần Phóng và vài người khác choáng váng.
Ý của Ôn Nguyễn quá rõ ràng, Hoắc Cảnh Tử như bị tát vào mặt ở nơi công cộng, tay đang cầm đũa siết chặt, xấu hổ vô cùng!
Tần Phóng thấy Hoắc Cảnh Tử biểu hiện muốn kìm chế cái gì, liền chế nhạo nói: "Người ta không thích món sườn heo om nữa, vậy đừng làm phiền người ta ở đây nữa!"
“Đúng là một kẻ mù quáng, làm chuyện tồi tệ, cố tình làm kẻ phá hỏng mối quan hệ Niên Ca của chúng ta!” Minh Khải vọng lại.
Hoắc Cảnh Tử xấu hổ đứng lên, nghiến răng nghiến lợi rời đi.
Trước kia, Ôn Nguyễn chỉ quanh quẩn bên hắn, còn Hoắc Hàn Niên không có bạn bè, cũng không ai dám tới gần anh.
Nhưng bây giờ, cả hai đều đang được chú ý!
Trong ngực Hoắc Cảnh Tử như có lửa đốt!
Rõ ràng Ôn Nguyễn thích hắn, rõ ràng Hoắc Hàn Niên là đầu gấu của trường!
Hoắc Cảnh Tử chạy ra khỏi căn tin với đôi mắt đỏ hoe.
Văn Nhân ngồi ăn trong góc đã chứng kiến.
Nhìn bóng lưng của Hoắc Cảnh Tử, nước mắt cô không khỏi rơi xuống!
Khi cô lại nhìn về phía bàn Ôn Nguyễn, trong mắt hiện lên một tia oán hận!
...
Buổi chiều.
Ôn Nguyễn học xong, lên khán phòng nói chuyện với Hoắc Cảnh Tử.
Nói xong Ôn Nguyễn đang định rời đi, Hoắc Cảnh Tử đã nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô.
Ôn Nguyễn nhanh chóng rút cánh tay về, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ cùng chán ghét, "Hoắc Cảnh Tử, nếu không phải sự kiện ở trường học, tôi sẽ không nói lời nào với cậu!"
Hoắc Cảnh Tử nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Ôn Nguyễn, lòng nóng như lửa đốt, "Ôn Nguyễn, cho dù là tội phạm thì cũng tùy theo tội, tôi đã làm cái quái gì, cậu lại trực tiếp kết án tử cho tôi? "
Hoắc Cảnh Tử không muốn tranh luận với cô nên hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng, "Vào đêm tiệc sinh nhật, Liễu Thục Oánh nói ba cậu phải nghe giọng nói của mẹ cậu mới có thể ngủ được, nếu không ông ấy sẽ phải uống thuốc, tôi đã phát triển một loại rô bốt, có thể tìm ra cách để rô bốt thay thế giọng nói của mẹ cậu và nó có thể nói bất cứ điều gì ba cậu muốn nghe. .. "
Nghe được lời nói của Hoắc Cảnh Tử, Ôn Nguyễn hơi giật mình, đôi mắt nai tơ nhìn thẳng vào hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.