Chương trước
Chương sau
Sau khi nhận được chi phiếu, Ôn Nguyễn đến trường.
Cô gặp Hoắc Hàn Niên, Tần Phóng ở cổng trường.
Bọn họ từ căng tin đối diện trường học đi ra, Hoắc Hàn Niên đi ở giữa, hôm nay anh không mặc đồng phục học sinh, áo khoác đen, khóa kéo chưa kéo, hai tay đút túi quần, ngậm kẹo cao su, khuôn mặt lạnh lùng, lộ ra vẻ trầm mặc, bất cần.
Tần Phóng là người đầu tiên nhìn thấy Ôn Nguyễn ở cổng trường, hắn ta nháy mắt đầy ẩn ý với Hoắc Hàn Niên.
Hoắc Hàn Niên ngẩng đầu nhìn Ôn Nguyễn, đôi mắt đen sâu thẳm hơi nheo lại, đường nét càng thêm sắc bén.
Đêm qua cô đã để nhỡ hai cuộc gọi của anh, anh đợi đến nửa đêm, cô cũng không thèm trả lời một tin nhắn nào.
Ôn Nguyễn nhìn thấy sắc mặt của anh, cũng nhớ tới cô đã không nghe điện thoại của anh.
Lúc đó ba nhỏ ở bên cạnh cô, nhưng sau này vì chuyện khác mà cô quên không liên lạc với anh.
Một số người nhanh chóng đi qua.
Hoắc Hàn Niên dừng lại, để Tần Phóng đi trước.
Sau khi Tần Phóng rời đi, Hoắc Hàn Niên nhìn Ôn Nguyễn đang đứng cách mình vài bước, nặng nề mở miệng, "Còn không qua đây?"
Ôn Nguyễn lon ton chạy đến bên anh, dùng đôi mắt nai trong veo nhìn anh, "Anh à, anh giận à?"
Hoắc Hàn Niên mím chặt đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đen như mực, "Em cứ nói đi?"
Ôn Nguyễn lấy trong cặp ra một tấm ngân phiếu, "Ba em nói nhờ em đưa cho anh, bức tranh đắt quá, ông ấy đã nhận tấm lòng của anh nhưng ..."
Cô chưa kịp nói xong thì tấm chi phiếu đã bị bàn tay của anh giật mất, chuẩn bị bị xé thành vụn, Ôn Nguyễn vội vàng ngăn lại, "Này, đừng xé, đừng xé." . "
Hoắc Hàn Niên kéo khóe môi dưới, "Nếu đem bức tranh trả lại, tôi sẽ xé nát."
Ôn Nguyễn, "Nhiều tiền như vậy, anh có chắc là không muốn lấy?"
Anh kéo môi dưới, nụ cười có chút xấu xa, tà ác, "Nếu ba vợ suy nghĩ nhiều, cứ hỏi ông ấy, nụ hôn đầu của con gái có đáng tiền không?"
Ôn Nguyễn nắm chặt bàn tay hồng hào đập về phía cánh tay anh, sắc mặt tái nhợt đỏ bừng, "Anh chính là muốn để tôi mắc nợ anh càng ngày càng nhiều, đến lúc đó anh muốn tôi làm gì, tôi đều không thể phản kháng!"
Hoắc Hàn Niên áp đầu lưỡi lên má phải, bị lời nói của cô làm cho thích thú, dùng ngón tay véo véo khuôn mặt hồng nhuận của cô, " Em thấy thế nào?"
Ôn Nguyễn hất tay anh ra, "... không nói chuyện với anh nữa." Cô lấy tay che mặt, chạy về phía trước.
Hoắc Hàn Niên đuổi theo cô vài bước, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh sắc bén lại gần cô, "Hãy nhớ bốn chữ tôi đã nói với em!"
Ôn Nguyễn tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Hoắc Hàn Niên, không cho phép anh nói nữa!"
Hoắc Hàn Niên nắm lấy dây đeo cặp sách, nhét ngân phiếu vào, "Tiền này nếu em không trả cho ba vợ, mình cầm đi mua kẹo ăn."
Ôn Nguyễn, "Anh đối xử với tôi như một đứa trẻ mẫu giáo!"
Hoắc Hàn Niên liếc nhìn xương quai xanh của cô, môi mỏng cong lên như không có chuyện gì, “Thật sự vẫn là một đứa trẻ.” Nói xong, anh hai tay đút túi quần, vội vàng rời đi.
Ôn Nguyễn sững sờ mất vài giây rồi mới hiểu ý.
Cái quái gì thế???
Cô giống một đứa trẻ chỗ nào?
Được lắm! ! !
Hôm nay không nghĩ để ý đến anh ta nữa!
...
Cuối tháng có bài kiểm tra hàng tháng.
Dựa theo lần xếp hạng thành tích trước, sắp xếp lớp học dựa theo cuộc thi, Ôn Nguyễn không có cách nào có thể học cùng lớp với Hoắc Hàn Niên .
Trước ngày thi, cô đến lớp học tìm anh, lấy một bình sữa bò và nói: “Trước mỗi kỳ thi tôi điều uống một bình cho bớt căng thẳng”.
Hoắc Hàn Niên dựa vào lưng ghế dài, bởi vì cử động, áo sơ mi áp vào trong ngực, làm lộ ra bờ vai gầy nhưng rộng lớn cùng cơ ngực, đôi mắt đen láy liếc nhìn bình sữa trong tay cô, nở một nụ cười, "Em cứ vậy mà muốn tôi uống?"
Ôn Nguyễn cảm thấy ánh mắt của anh có thâm ý khác, liền đặt ly sữa lên bàn, đỏ mặt chạy đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.