Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ Ôn Cảnh Diễm chỉ là không muốn làm nản lòng nhiệt tình của Ôn Nguyễn nên hơi mím môi, có chút bất cần.
Kết quả, sau khi nghe cô nói, bất giác ngồi dậy.
Nhìn vào mắt cô, một sự thay đổi tinh tế xảy ra.
Khuôn mặt tuấn tú thoáng chút nghiêm túc.
Sau khi cô nói xong, anh cầm điện thoại di động lên gõ nhanh một dòng, "Ý tưởng rất hay, em có kế hoạch cụ thể không?"
Ôn Nguyễn bĩu môi cười, "Làm xong em sẽ gửi kế hoạch cụ thể cho anh, em cũng có thể đầu tư, nhưng là muốn đầu tư cổ phần. Khi đi học ở đế đô, em cũng sẽ là một trong những người nắm quyền. em sẽ theo dõi và giúp đỡ anh, cùng nhau làm việc chăm chỉ. "
In6 Cảnh Diễm vươn bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng chạm lên đỉnh đầu Ôn Nguyễn, đôi mắt đào hoa dưới ống kính khẽ mỉm cười, mị hoặc, thuận tay gõ một dòng, "Cô bé, em lấy đâu ra tiền? Cần rất nhiều tiền để làm video ngắn. "
“Anh Cảnh Diễm, đừng coi thường em.” Ôn Nguyễn cầm tách trà lên, chạm vào chén của Ôn Cảnh Diễm, “Anh chỉ cần làm dự án này, còn lại kinh phí giao cho em.”
Ôn Cảnh Diễm nhìn vẻ tự tin và khôn ngoan trong ánh mắt của người con gái trước mặt, nụ cười trên môi không khỏi càng thêm sâu.
...
Ôn lão thái thái đã tỉnh, Thư Dung sau khi nói chuyện với bà một hồi, liền gọi Ôn Cảnh Diễm vào.
Lúc Thư Dung đi ra, hai mắt hơi đỏ.
Ôn Nguyễn kéo Thư Dung lên sô pha ngồi xuống, hai người nói chuyện phiếm một lúc thì Ôn Nguyễn đột nhiên lấy trong túi ra một lọ thuốc.
"Thiếm, đây là viên thuốc Đông y con đặc biệt nghiên cứu cho người, sau khi uống vào có thể điều hòa lượng nội tiết tố trong cơ thể, người tin con thì đem về nhà uống, về sau người sẽ rất ngạc nhiên! "
Thư Dung cầm lấy viên thuốc, cầm lấy tay Ôn Nguyễn, " Nguyễn Nguyễn, thiếm đương nhiên tin tưởng con."
...
Trở lại Ôn gia, Ôn Nguyễn lập kế hoạch đến gần sáng.
Khi cô tỉnh dậy vào ngày hôm sau, đôi mắt của cô đỏ ngầu, dường như tôi đã ngủ không ngon.
Ôn lão thái thái và Ôn Cẩm Chương đã ăn sáng ở nhà ăn rồi.
Ôn Nguyễn liếc nhìn nước da của Ôn Cẩm Chương, thấy ông đã đeo kính, đã khôi phục lại dáng vẻ thư sinh, thì biết rằng chủ của nhân cách đã trở lại.
"Bà nội, ba."
Sau khi Ôn Nguyễn ngồi xuống, Ôn Cẩm Chương vẻ mặt có chút ngượng ngùng hỏi: "Nguyễn Nguyễn, tối hôm qua ba có làm gì khác thường không?"
Ông không nhớ tới kí ức mà nhân cách còn lại của ông trải qua, cũng không biết tiệc sinh nhật sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ đến khi lão phu nhân nói với ông về Liễu Thục Oánh và Ôn Cẩm Thành vào buổi sáng, ông mới biết vết thương trên mặt là do ẩu đả với Ôn Cẩm Thành!
Ôn Nguyễn lắc đầu, "Tối hôm qua ba không để cho con thất vọng, con rất vui vẻ, gia đình của chúng ta cuối cùng cũng có thể ở bên nhau!"
Ôn Nguyễn đi đến giữa Ôn lão thái thái và Ôn Cẩm Chương, nắm lấy tay bọn họ, đan vào nhau, chóp mũi có chút đau, trong mắt hiện lên sương mù, "Bà nội, đừng nghĩ lung tung chuyện của chú. Bây giờ, con và ba sẽ ở bên cạnh bà nội mãi mãi. "
Nói rồi, cô lại nhìn về phía Ôn Cẩm Chương, nở nụ cười ngọt ngào, "Con không phản đối việc ba tìm tình yêu mới nhưng mà người đó phải đối xử chân thành với ba..."
Ôn Nguyễn chưa kịp nói xong đã bị Ôn Cẩm Chương vỗ vỗ mu bàn tay, "Ta sẽ không tìm nữa, ta sau này sẽ chăm sóc con cùng bà nội, đó là điều quan trọng nhất đối với ta, tác phẩm "Vườn trúc sao trời" đêm qua đắt quá, con đưa tiền này trả cho bạn con đi! "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.